Ảnh bệnh viện về đêm

trình làng tin tức Tin y học quá trình khám bệnh dịch kế hoạch khám bệnh dịch kết nối yêu yêu đương
*

*

*

*

*

BVK - khám đa khoa K kính gửi những đơn vị Công văn về việc làm giá giấy vệ sinh công nghiệp, nước rửa tay, nước vệ sinh tay, sáp thơm
Tổng doanh nghiệp khí nước ta - CTCP (PV Gas) trao tặng ngay hệ thống so sánh và tinh lọc dòng tế bào giao hàng công tác đi khám chữa bệnh dịch tại khám đa khoa K
BVK - Ngày 18/03, Tổng doanh nghiệp khí nước ta - CTCP (PV Gas) trao tặng hệ thống đối chiếu và tinh lọc dòng tế bào cùng với tổng giá trị: 4.485.600.000 VNĐ cho bệnh viện K.
Lời khuyên nhủ của chưng sĩ cho bà bầu khi ngực bị tan dịch y như sữa lúc không mang thai, cho nhỏ bú
Lời khuyên của chưng sĩ cho chị em khi ngực bị rã dịch giống như sữa khi không mang thai, cho nhỏ bú
BVK - Theo thống kê của GLOBOCAN năm 2020, vn có ngay sát 183.000 số ca mắc mới ung thư, trong các số đó gần 40 ngàn trường hợp là những bệnh về ung thư đường tiêu hóa thường chạm mặt như ung ...
GS. TS. TRẦN VĂN THUẤN

Thứ trưởng bộ Y tế, Nguyên Giám đốc cơ sở y tế K, Trưởng bộ môn Ung thư Đại học tập Y Hà Nội


Ts.Bs PHẠM VĂN BÌNH

Phó Giám đốc chuyên môn Bệnh viện K, giám đốc Trung trọng điểm phẫu thuật Nội soi Robot, Trưởng y khoa ngoại bụng I


Ts.Bs LÊ THANH ĐỨC

Phụ trách cửa hàng Phan Chu Trinh, Trưởng khoa nội 5 (Điều trị ung thư vú, phụ khoa)


Ts.Bs ĐÀO VĂN TÚ

Giám đốc Trung trọng tâm Nghiên cứu lâm sàng, Trưởng khoa Điều trị theo yêu thương cầu tiệm Sứ


TÊN EM LÀ HẠNH PHÚC

Tôi ghi nhớ mãi buổi chiều thời điểm cuối năm ấy…

Một buổi chiều như bao ngày có tác dụng việc, một lời ôm ấp trong lòng, bây giờ không về muộn, hôm nay đi đón con, từ bây giờ đi sắm Tết!

Cuối hành hang, điều dưỡng cùng bạn nhà em xúm xít, tín đồ đẩy xe, tín đồ cầm hồ sơ. Đang đã từng đi rất cấp tốc ra dịch phòng khám dịch nhân, tôi bất chợt như khựng lại bới góc nhìn ấy. Một ánh mắt sáng rực trên nền khuôn mặt hanh khô hao, vò võ. Em hình như rất cố gắng để nâng cổ lên, để chứng tỏ với trần gian là em còn tồn tại.

Bạn đang xem: Ảnh bệnh viện về đêm

Ngồi thụp xuống xe, tôi hỏi tên em. Bao công sức chỉ để chũm gượng một câu, đè bẹp những dấu nhăn nhó trên khuôn mặt nhức đớn: thương hiệu em là Hạnh Phúc.

Lời nói ấy, ánh mắt ấy như một nghĩa vụ làm trái tim người y sĩ rung lên. Nạm đôi bàn tay nhỏ guộc nhằng nhịt mạch mạch máu xanh xanh, tim tím, tôi mỉm cười “em tên hạnh phúc thì cố định sẽ hạnh phúc”. Hành trình đi tìm hạnh phúc bắt đầu.

Em ở lại khoa công ty chúng tôi đến độ như 1 công dân của khoa. Mọi cơn đau dày vò, những chiếc mím môi chịu đựng. Sáng nào cũng vậy, điều dưỡng đến bên em, cổ vũ từng thìa cháo. đợt đau của em được ghi chép tỉ mỉ, nấc độ, cường độ, đáp ứng nhu cầu với điều trị. Những bác sỹ nội trú từng ngày qua chống em mấy lần. Tôi mong ngóng từng sự tiến bộ của em. Liều lượng morphin mang đến em cứ tăng dần… gần như hạt những giọt mồ hôi lấm tấm rịn bên trên trán em, lấp lánh như đông đảo giọt những giọt mồ hôi trên trán điều dưỡng, đang nỗ lực lấy ven mang đến em. Ko một lời ca thán, ko một tiếng rên. Khuôn phương diện em vốn hanh hao hao, lại càng héo hon vày đau đớn. Duy chỉ đôi mắt sáng rực niềm hy vọng.

Ánh mắt đó ám hình ảnh tôi ngày đêm…

Một ngày mới ban đầu của tôi, của các bác sỹ nội trú cùng điều dưỡng chăm sóc em là tin tức về lần đau của Phúc. Điều chăm sóc hồ hởi chỉ vày em bảo “em đỡ hơn một chút”. Tôi hiểu, đó là việc động viên của em dành cho chúng tôi. Chúng tôi vẫn thua…

Cứ mỗi chiều đến, chim cất cánh về tổ, mọi tín đồ lục tục cất dọn đồ, cô điều chăm sóc lại cụ lấy bàn tay em, dặn dò gợi ý uống thuốc, ăn uống sữa và chuyển nhượng bàn giao kíp trực, luôn luôn nhớ qua chống tôi mang đến tia hy vọng: chị Phúc ăn uống hơn một ít rồi.

Những ngày hết năm hối hả. Dòng fan tấp nập ngược xuôi như bao mẫu Tết, nhưng không khí năm nay thật không giống lạ. Cái cảm hứng gượng nhẹ, cái cảm hứng như canh đê…vì mọi fan đang tranh đấu với dịch Covid. Ai ai cũng nín thở với thầm mong Covid đừng quay trở lại. Mỗi buổi sáng sớm thăm em, tôi chỉ muốn em được tránh phòng bệnh dịch ấy, về với bọn con thơ ao ước mẹ, về với tổ ấm và trốn chạy Covid. Làm hồ sơ của em như một việc có quá nhiều ẩn số cùng quá ít dữ liệu. Không dám giục các bác sỹ giải phẫu căn bệnh xem lại tiêu phiên bản cho em, nhưng đông đảo cơn nhức dày vò căn bệnh nhân khiến cho chẳng ai có thể ngồi yên. Một ra quyết định được chuyển ra. Hầu như giọt hóa chất đầu tiên lăn tan vào tĩnh mạch của em…

Và ngày ấy vẫn đến!

Tôi xuất hiện phòng em với cùng 1 sự gớm ngạc. Em ngồi dậy trên nệm bệnh, hai bím tóc tết gọn gàng, một niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt xanh xao. Em nói nhỏ nhẹ như cô dâu new về công ty chồng: “chị ơi, tối hôm trước là đêm niềm hạnh phúc của em. Em đã ngủ được một giấc dài, không trở nên cơn đau hành hạ”! Mấy mẹ chúng tôi, bs điều trị, bs nội trú cùng điều dưỡng chú ý nhau như đã tìm thấy tia nắng cuối con đường hầm! chúng tôi hiểu, đường còn dài, gian khổ còn nhiều, mà lại không gì rào cản nổi bọn chúng tôi, kia là đi kiếm hạnh phúc cho tất cả những người bệnh, đó là MỆNH LỆNH CỦA TRÁI TIM!

Cảm ơn em đang đi đến với chúng tôi, là bạn Thầy to của chúng tôi, giao cho shop chúng tôi MỆNH LỆNH CỦA TRÁI TIM với hiểu rằng, còn SỐNG là còn HY VỌNG.

Và tôi mãi nợ ánh nhìn ấy...


Tác giả: ThS.BS CKII Nguyễn Thị hương Giang- Trưởng nội khoa 3, bệnh viện K.Tác phẩm này đã đạt giải Nhì trong hội thi viết về chủ thể “Tôn vinh người thầy thuốc Việt Nam” do cơ sở y tế K tổ chức.

Tôi ngồi cắn cây bút từ lâu

Nghĩ hoài mà chẳng bắt buộc câu đề nghị vần

​Kể từ một bệnh nhân

Vào đây điều trị kết thân bạn hiền

​Cô Điều dưỡng - một con gái tiên

Tấm lòng lương y dịu hiền biết bao

​Chẳng khi nào kể công lao

Dẫu là trọng trách trên giao nhọc nhằn

​Dẫu rằng ông chồng chất cực nhọc khăn

Việc nhà bài toán nước siêng năng vẹn toàn

​Động viên quan tâm em làm

Giúp cho người bệnh kiên định vượt qua

​Tiếng lành ngày một vang xa

“Thiên thần áo trắng” - viện K Tân Triều

​Cuộc đời này có bao nhiêu

Những cô Tấm, những con gái Kiều như em

​Y đức tôi hiểu thấu thêm

Tấm lòng người người mẹ trái tim nhân từ.


Bệnh nhân Bùi Duy Thu, quê tại xóm 1 xã Đặng Sơn, huyện Đô Lương, tỉnh nghệ an gửi bài thơ "Không thể nào quên"kính tặng các thầy thuốc và cán bộ nhân viên cấp dưới Khoa Điều trị A, Bệnh viện K.

Không thể nào quên

Từ quê hương Đặng sơn vọng tới

Kinh đô Thăng Long văn vật ngàn năm

Tôi Bùi Duy Thu sáng chữ tâm

Trái tim hồng gửi mấy lời thương cảm

Bệnh viện K ơi, Tân Triều bừng sáng

Hà Đông, Hà Tây cửa ngõ thủ đô

Bác sĩ Bình ơi, tim tôi được đập rồi

Khu điều trị A, khoa Ngoại ơi! Nhớ mãi

Nhớ mọi người dịu hiền thân ái

Lương giống như từ mẫu Bác Hồ trao

Chuyên môn giỏi thật đáng tự hào

Áo Blouse màu trắng vào nhân hậu

Quên sao được Tân Triều yêu dấu

Cứu đời tôi, hàng trăm người tới đây

Tạm biệt viện K tôi muốn nắm tay

Ôm tất cả vào lòng đã hồi sinh tôi sống lại

Viện K Tân Triều trong tâm địa tôi mãi mãi

Nơi ấm tình đời sao quên được người ơi./.


THƯ CẢM ƠN

Kính gửi: Ban Giám đốc cơ sở y tế K3 – Tân Triều

Đồng kính nhờ cất hộ khoa Nhi – bệnh viện K3 và bác sỹ điều trị trực tiếp lưu Quốc Hoàn.

Tôi thương hiệu Nguyễn Thị Hà, gồm con đã điều động trị trên viện thương hiệu là Nguyễn Đăng Dương.

Tôi viết thư này xin phân trần tấm lòng biết ơn thâm thúy đến bác sỹ Lưu Quốc Hoàn.

Trong quá trình điều trị bệnh dịch ở khoa Nhi nhỏ tôi đã được các bác sỹ và y tá. Đặc biệt là bs Lưu Quốc trả trực tiếp điều trị, vẫn nhiệt tình giúp sức theo dõi sức mạnh của bé tôi được như bây giờ.

Các bác sỹ, y tá, nhân viên, trong khoa đã triển khai lời dạy của chưng Hồ “Lương giống như từ mẫu”. Gia đình tôi siêu cảm hễ trước tấm lòng của bs Hoàn và những bác sỹ trong khoa về phong thái xây dựng và quản lý nhân lực của Ban lãnh đạo.

Tôi mong muốn Bệnh viện có rất nhiều bác sỹ như bs Hoàn trong khoa Nhi để bệnh viện cải tiến và phát triển hơn, để những người như bé tôi được bình phục giỏi như ngày hôm nay.

Tôi băn khoăn nói gì hơn, tôi xin cảm ơn bs Hoàn và tập thể những y bác sỹ trong khoa Nhi khám đa khoa K3.

Nguyễn Thị Hà


THƯ CẢM ƠN

Hà Nội, ngày 08 tháng 04 năm 2019

Kính gửi: Ban Giám đốc khám đa khoa K – Tân Triều và tập thể những bác sỹ ngoại y khoa B

Tôi là bệnh nhân: Đỗ Thị Quyên Chinh – 48 tuổi.

Thực lòng, tôi lừng chừng nói gì hơn, trong nhà tôi lo lắng khi phải bước chân vào viện. Vào viện rồi tôi thấy nơi đây cũng như ngôi nhà thứ 2 của tôi vậy. Các bác sỹ “như người chị em hiền”...

Xem thêm:

Một lần nữa, tôi xin rất cảm ơn tập thể và cá nhân các bác sỹ khoa nước ngoài B. Và ao ước rằng bè cánh khoa luôn phát huy hầu hết thành tích đã chiếm lĩnh được, chữa trị bệnh, cứu tín đồ để đem đến niềm vui cho toàn bộ các bệnh dịch nhân.