Hàn Mạc Tử Lệ Quyên

Ai thiết lập trăng, tôi chào bán trăng choTrăng nằm lặng trên cành liễu đợi chờAi thiết lập trăng, tôi bán trăng choChẳng chào bán tình duyên mong hẹn hò.Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ mẩu chuyện xưaLầu ông Hoàng đó thuở nao chân Hàn mang Tử đã quaÁnh trăng treo nghiêng nghiêng, bờ cat dài thêm hoang vắngTiếng chim kêu nhức thương như nức nở dưới trời sươngLá rơi rơi nơi đây sao cứ ngỡ bước đi người tìm tới giữa tối buồnĐường lên dốc đá ghi nhớ xưa hai người đã một lượt đếnTình yêu thương vừa chớm xót thương cho chàng cuộc sống thường ngày phế nhânTiếc rứa cho thân trai, một phần đời chưa qua hếtTrách cố cho tơ duyên chưa thắm nồng đang vội tanHồn bất tỉnh ngư cuồng loạn cho trời đất cũng tang thương, mà lại khổ đau niềm riêng.Hàn Mạc Tử xuôi về quê cũ, cất thân chỗ nhà hoangMộng nuốm hỡi thôi chớ thương tiếc, tủi lẫn nhau mà thôiTình sẽ lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta trọn đôiCòn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đối kháng côi.Tìm vào cô đơn đất Quy Nhơn nhỏ xíu đón chân con trai đếnNgười xưa làm sao biết, chốn xưa ngập mặt đường pháo cưới kết hoaChốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡXót yêu thương thân bơ vơ, cho đến 1 trong các buổi chiều kiaTrời khu đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên caoMặc Tử ni còn đâu?Hàn Mạc Tử xuôi về quê cũ, cất thân nơi nhà hoangMộng nạm hỡi thôi đừng thương tiếc, tủi lẫn nhau mà thôiTình đã lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta trọn đôiCòn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côi.Tìm vào cô đơn đất Quy Nhơn tí hon đón chân nam giới đếnNgười xưa như thế nào biết, chốn xưa ngập mặt đường pháo cưới kết hoaChốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡXót thương thân bơ vơ, đến đến một trong những buổi chiều kiaTrời đất như tảo cuồng khi hồn phách vút lên caoMặc Tử nay còn đâu?Trăng vàng ngọc, trăng ân đức chưa phỉTa quan sát trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng.
Ngậm thơ: Ai cài đặt trăng tôi buôn bán trăng choTrăng nằm yên ổn trên cành liễu đợi chờAi sở hữu trăng tôi chào bán trăng choChẳng cung cấp tình duyên mong hẹn hò.1. Đường lên dốc đá nửa tối trăng tà nhớ mẩu chuyện xưa Lầu vua kia thuở nao chân Hàn mang Tử đang quaÁnh trăng treo nghiêng nghiêng bờ mèo nhiều năm thêm hoang vắngTiếng chim kêu nhức thương như nức nở bên dưới trời sươngLá rơi rơi đâu trên đây sao cứ ngỡ bước đi người tìm về nửa tối buồn2. Đường lên dốc đá ghi nhớ xưa nhị fan đã một lượt đến tình yêu vừa chớm xót xa mang đến phái mạnh cuộc sống phế nhânTiếc cố gắng cho thân trai một nửa đời không qua hếtTrách cố gắng cho tơ duyên chưa thấm nồng sẽ vội tanHồn chết giả ngây điên cuồng đến trời đất cũng tung thương nhưng mà khổ đau niềm riêngĐK: Hàn khoác Tử xuôi về quê cũ vệt thân địa điểm nhà hoang Mộng cụ hỡi thôi chớ thương tiếc nuối tủi lẫn nhau mà thôi Tình sẽ lỡ xin một câu hẹn kiếp sau ta trọn đôi Còn gì nữa thân tàn xin nhằm một mình mình solo côi 3. Tra cứu vào cô đối chọi đất Qui Nhơn nhỏ xíu đón chân đấng mày râu đến fan xưa nào biết vùng xưa ngập con đường pháo cưới kết hoaChốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thì thầm nghe trăng vỡXót yêu đương thân bơ vơ cho đến một buổi chiều kiaTrời khu đất như cù cuồng khi hồn phách vút lên cao mặc Tử ni còn đâu* (Trăng vàng ngọc trăng trăng ân tình chưa phỉTa nhìn trăng khôn xiết ngậm ngùi trăng)