Phim ngũ long công chúa

Thật ra thì “Ngũ Long Công Chúa” này không phải cùng một thân phụ một người mẹ sinh ra mà lại là của một tấm học.

*
*
Vâng, cửa hàng chúng tôi có năm bạn cùng học tầm thường từ đái học mang đến trung học rồi sư phạm. Và, mang đến nay shop chúng tôi vẫn còn đủ năm, kể từ đầu đến chân còn sống lại quê nhà. Tháng bố vừa rồi, cả năm đứa tôi có dịp gặp nhau thật là thú vị. Yến phượt sang đây. Phụ nữ có đàn bà lấy chồng bên này, ở Virginia. Chúng tôi rủ cô gái về San José, California chơi cho vui. Ở San José cửa hàng chúng tôi có bố người với ở Los Angeles có một người. Công ty chúng tôi cùng quy tụ và tất cả dịp ngủ xả hơi 1 tuần để du lịch đó đây. Các bạn thấy bao gồm thú không!"

Từ dịp sáu tuổi cho đến giờ, đang năm-mươi-lăm cái xuân xanh rồi cố mà cửa hàng chúng tôi vẫn tung tăng như hồi còn bé, nhắc chuyện quá khứ, gọi mày tao huyên thuyên. Những đấng ông ck cũng phì cười và cùng vui với bọn chúng tôi. Nhi, Thi, Huê, Yến, Ái -- thương hiệu của năm đứa tụi này đấy, nghe cũng có vần gồm điệu lắm chúng ta nhỉ! Nhưng cuộc sống lại thiệt chẳng vần chẳng điệu cùng chẳng trôi tung tí nào đối với riêng tôi cả. Nhi -- là tôi đấy. Cuộc sống tôi cực kỳ lận đận về đường phu thê -- tơ duyên gãy cánh, đứt “phim” song lần. Và hiện nay thì phòng không cô quạnh. Phụ vương mẹ, anh chị em kể cả các con tôi cũng không được ở sát nhau, vày do yếu tố hoàn cảnh phải đi làm việc xa. Thanh lịch Mỹ new có bố năm nhưng tôi đã cảm giác chán nản, stress – có lẽ rằng vì tuổi tác với sang trên đây quá muộn chăng!"

* * *

Nhớ lại chuyện cũ, các cụ ta có câu “Nhất quỷ, nhì ma, vật dụng ba… Ngũ Long” -- Quả... "Không sai!". Tất cả lần “Ngũ Long” chúng tôi vào chùa Long Khánh hái trộm trái cây. Tôi nhét hai vạt áo lâu năm vào lưng quần rồi leo lên hái ổi, bị chú tiểu bắt gặp. Vị sợ bị Thầy trụ trì phạt buộc phải chú ngước mặt chú ý lên la tôi:

- H…è…è… ! H...è...è... ! Xuống…xuống… ! đàn bà con lứa gì mà wang quá, trèo tuốt lên rất cao dzậy! Xuống hông… xuống hông… !"

Vừa la chú vừa đem que vạt giường… thọc... Thọc lên. Chú càng thọc tôi càng trèo lên rất cao hơn vị sợ… trúng… quá. Bốn nhóc dưới khu đất bất bình lắm, bội nghịch đối kịch liệt, lại chọc quê chú nữa. Mắc cỡ quá, chú đỏ mặt, chịu lose rồi chũm que vạt giường bỏ đi một bề.

Chưa hết, một nhà nhật nọ, cửa hàng chúng tôi kéo nhau lên Tu Viện Nguyên Thiều chơi. Lại dở trò… hái trộm ổi. Lần này bị một vị Sư trạc trung niên bắt gặp. Sư ôn tồn huấn luyện và đào tạo khuyên bảo bọn chúng tôi. Công ty chúng tôi chịu trận, đứng im cùng câm như thóc mà nghe…giáo lý. Bỗng nhiên Sư dọa là sẽ ghi tên công ty chúng tôi về cái tội hái trộm ổi, gửi về đài vạc thanh nhờ phát âm trên đài cho dân cả thức giấc nghe, xấu hổ cho biết. Tôi cấp tốc miệng:

- Thưa Sư, Sư viết thư nhớ... đứng tên tụi con, để bé cầm về đài, rồi… thiết yếu con phát âm cho bởi chiều nay tất cả chương trình phát thanh Hoa rạng đông của… tụi bé trên đó, Sư ạ!

Sư nghiêm nét phương diện lại, mím chặc môi để khỏi… phì cười bởi vì cái bẻo lẻo của tôi. Sau, Sư nói Sư tha cho lần đầu, nhớ chừa, về mà lại lo học hành đi. Shop chúng tôi đồng thanh “Dạ… !” rồi cám ơn Sư, ra về. Nhưng lại Sư đâu gồm biết là cửa hàng chúng tôi chưa biết… chừa lần nào cả.

* * *

Tôi tất cả nước domain authority bánh mật và có duyên duy nhất là nụ cười thật tươi (sic!). Ấy rứa mà tôi lại vô bốn đến độ chậm rãi biết… yêu trong tuổi trăng tròn, không như chúng ta tôi biết yêu rất sớm; với tôi cứ buộc phải làm “chim xanh” cho chúng ta tôi dài dài. Tôi cũng chẳng mày mò về hôn nhân nên mù tịt về chuyện này. Tất cả lần trốn giờ đồng hồ giáo lý, năm đứa tôi rủ nhau vào miếu ngồi tán dóc. Bất ngờ, Huê lên tiếng:

- Hè... ! Đố tụi bay, vợ ông xã “gần nhau” mấy lần thì tất cả con"

Thi đỏ mặt, làn da phát triển thành sắc, phụ nữ thì thầm:

-Tao nghĩ... Một tuần một lần.

Bạn đang xem: Phim ngũ long công chúa

Còn Yến, con gái chớp chớp song mắt, ngước mặt nhìn trời ra chiều quan tâm đến rồi nói:

- Tao… chịu đựng thôi!

Ái thế ra vẻ rành rõi hơn, người vợ phát biểu:

- Một ngày 1 lần cũng đầy đủ mệt rồi.

Tôi thì ví dụ là trù trừ gì ráo trọi, nhưng lại cũng có tác dụng tài lanh góp ý vào:

- Theo tao… thì… một năm vợ ck mới “gần nhau” một lần; vị tao thấy 1 năm họ bắt đầu đẻ một đứa.

Xem thêm: Đèn Led Xe Ô Tô Giá Cực Tốt, Đèn Led Xe Ô Tô (Xe Hơi) Siêu Sáng Tại Tphcm

Riêng Huê, con gái thật là gọi biết sớm, con gái phán:

- phụ thuộc vào mỗi cặp vợ chồng, họ mê thích lúc nào thì “gần nhau” dịp nấy.

Huê vừa ngừng lời thì cả đàn phá lên cười.

Khi ấy, team tôi gồm quen với một chàng trai tên là Anh Khoa, học tập Đệ độc nhất vô nhị trên cửa hàng chúng tôi hai lớp. Xin nói ngay là không hẳn cái anh chàng ca sĩ Anh Khoa mủ mỉ mít ướt kia đâu. Cuối năm ấy Khoa đậu tú-tài-toàn, ảnh chia tay công ty chúng tôi để vào thành phố sài thành học. Một hôm gặp gỡ tôi, tay gắng phong thư vứt ngỏ, hình ảnh ngập ngừng nhỏ dại nhẹ nói:

- Nhi... Nhi... Này, nhờ vào Nhi trao thư này cho... Ái... Ái... Nhé!

Thoáng nghĩ tất cả gì “bất thường” đây rồi, tôi mỉm cười:

- Được chứ anh! tuy nhiên thư riêng thì đề xuất dán lại chứ, nếu như không, Nhi không sở hữu và nhận đâu!

Khoa quan sát mông lung đâu đó, giọng ngập ngừng:

- không cần... Cần... ốp lại đâu. Dẫu vậy tui... Tui... Gồm mấy yêu cầu... Cầu... Cụ này.

- Yêu mong gì" Anh lại “vòng vo tam quốc” rồi.

- Nhi chỉ trao thư này đến Ái lúc tui đang rời tp này nghen!

- nhớ rồi. Mà lúc nào anh đi"

- Trưa ni Nhi à! -- Khoa bi hùng buồn trả lời, rồi tiếp:

- Còn một yêu cầu nữa.

Tôi phì cười, hỏi:

- Gì nữa đây, “anh trai”!"

Nhìn chăm chăm vào mắt tôi, giọng hình ảnh nhỏ lại:

- Nhi nhớ… phát âm thư này trước… rồi mới trao đến Ái nghen!

Tôi tròn mắt nhìn ảnh:

- Ủa... ! Sao kỳ dzậy... ! Nhi không có tác dụng được đâu, thư gởi đến Ái mà!

Khoa ko nói thêm gì, chỉ chào tạm biệt tôi, rồi âm thầm bước đi. Còn lại mình tôi với mớ vướng mắc và tò mò. Dẫu vậy tôi sợ loại mớ thắc mắc và tò mò và hiếu kỳ ấy nó xúi tôi gọi thư bạn, yêu cầu tôi ra quyết định dán thư lại.

Ngày hôm sau, “Ngũ Long” chúng tôi trốn giờ học thuyết (lại “cúp cua”) rủ nhau vào chùa, ngồi sống thềm ngôi-mộ-tháp-bảy-tầng để… “nhiều chiện”. Đợi mang đến lúc thuận lợi, tôi lấy phong thư ấy ra “ráo” lên với cả nhóm – shop chúng tôi vẫn thường giỏi “hành hạ hội đồng thư của ai đó” nếu… vô phúc cơ mà gởi cho 1 trong các năm đứa tôi:

- Này Ái… ! có thư “ông” Khoa gởi mang lại mày!

Ái giật mình tiến công thót một cái:

- Quỷ xứ… ! Hổng giỡn à nghen! cơ mà “ổng” đâu rồi"

- Thiệt mà… ! Tao hổng giỡn đâu! “Ổng” đi sài thành trưa ngày hôm qua rồi.

Thi-Huê-Yến nhao nhao lên:

- Mở thư ra... “hành hạ” đi Ái. Lè lẹ lên!

Tôi nghĩ chắc chắn rằng Ái chần chờ và hồi hộp lắm. Nữ nín thở mở thư ra, tằng hắng một giờ rồi đọc to một hơi:

“Nhi, Khoa trung thực xin lỗi Nhi vì đã nói… “trớ” đi là thư này gởi mang đến Ái. Thực ra, thư này Khoa viết mang đến Nhi đó!... ”

Cả nhóm trố đôi mắt lên ghê ngạc, cùng “Ồ… !” lên một tiếng. Tôi đứng bật dậy như dòng lò xo, các vật quanh tôi như chao đảo… Đôi tay Ái đang rứa lá thư run lên thấy rõ. Phái nữ thả lá thư rơi xuống vạt cỏ, vụt chạy đi như biến, hét lớn:

- Nhi… ! Mày… nghịch tao hả!"

- Thiệt tình, tao chần chừ gì hết, Ái ơi… ! – Tôi hét vói theo.

Thi-Huê-Yến cùng lắc đầu thở dài. Huê nhặt lá thư đưa mang đến tôi. Tôi vẫn tồn tại bàng hoàng sững sốt yêu cầu không vậy lấy. Huê nhét lá thư vào cặp tôi rồi download cặp lại. Quay trở về lớp học, từ bỏ nhiên cửa hàng chúng tôi im lặng, cái lạng lẽ thật nặng trĩu nề. Về nhà, tôi mở thư ra xem. Khoa nói yêu thương tôi bởi thấy tôi vô tứ trẻ trung, vày tôi mừng rỡ xí xọn, vị tôi… vân vân và… vân vân… Trời đất... ! Rồi chuyện ấy cũng qua đi như gió thoảng, vì Ái và tôi, chẳng ai gồm lỗi vào “biến cố” này cả.

Năm sau, Ái cùng tôi (cũng lại Ái cùng tôi!) lại gặp mặt chuyện “tơ vò tay ba”. Tất cả một anh chàng cùng lớp “mết” tôi, tuy nhiên tôi không “mết” lại; Ái lại “mết” anh này, mà ảnh đâu tất cả “mết” Ái tí nào. Nạm là “hư bột hỏng đường”. Càng xuất xắc chớ sao! “Ngũ Long Công Chúa” lại càng đính bó khắng khít chớ sao!

Thôi, dẹp tía cái chuyện kia đi. Giờ rỉ tai này, “Ngũ Long” shop chúng tôi bày đặt ăn mặc giống nhau, thuộc kiểu cùng màu từng khi dạo phố hay đi chơi đó đây. Vị cái chuyện “đồng phục” này mới sinh ra mẫu chuyện “cá độ” như sau. Số là hôm đó, công ty chúng tôi vào cửa hàng Paté Chaud Abi ăn uống nói mỉm cười vui vẻ. Có lẽ rằng bộ đồng phục của shop chúng tôi đã gây chăm chú cho hồ hết người, nên gồm một anh chàng tre trẻ ngồi xéo mặt tường đối diện cứ “nghía” qua bên đây hoài. Tức mỉm cười quá, Huê thầm thào xướng lên:

- Nè... ! có đứa như thế nào dám... “quậy” tên kia hông"

Năm đứa cùng hòn đảo mắt chú ý nhau, chẳng “ma” nào chịu đựng lên tiếng. Thấy lâu quá, tôi tấn công bạo: