Truyện ngắn về thầy cô ý nghĩa
1. Truyện ngắn về thầy cô của học viên tiểu học2. Truyện ngắn ý nghĩa sâu sắc về thầy côTruyện ngắn về thầy gia sư ngày 20-11 là những mẩu chuyện ý nghĩa, cảm đụng về tình thầy trò. Nhân ngày ngày nhà giáo vn 20-11, fashionssories.com xin giữ hộ đến chúng ta những câu chuyện ngắn về thầy cô sâu sắc nhất.
Bạn đang xem: Truyện ngắn về cô giáo
Những bài thơ ngắn về giáo viên ngày 20-11Kịch bạn dạng chương trình 20-11Dưới đây là những câu chuyện ngắn về thầy cô tốt và ý nghĩa sâu sắc nhất góp phần giúp bài báo tường ngày 20/11 thêm cảm động, phong phú.1. Truyện ngắn về thầy cô của học viên tiểu học
Mới hôm nào, bỡ ngỡ trước một ngôi trường new mẻ, em cứ ở chặt tay mẹ. Vậy mà bây giờ em là cậu học viên lớp 4 rồi, từng ngày gắn bó với mái trường nai lưng Cao Vân, cùng bạn bè chia sẻ các kỉ niệm vui buồn, giận hờn, thông cảm, yêu thương mến…Những xích đu, ước trượt, công ty banh… ở trường mần non giờ đồng hồ được thay bằng những hàng cây xanh. Dọc theo những hành lang, trong lớp học tập cũng ko còn màu sắc của vật chơi, cơ mà là những bàn và ghế thơm mùi hương gỗ, xếp thành dãy ngăn nắp và gọn gàng trước một chiếc bảng black to và dài. Hình ảnh về người bà mẹ hiền điệu đà trong tà áo lâu năm với ánh nhìn dịu hiền cùng lời nói ấm cúng đã có tác dụng em quên dần nỗi khiếp sợ và bối rối của ngày trước tiên đến lớp. Cô đã thân yêu hướng dẫn chúng em làm quen cùng với kỉ mức sử dụng trong học tập tập, nế nếp trong sinh hoạt và giúp bọn chúng em kết nối tình bạn với nhau qua những bài học kiến thức xen kẽ với bài giảng đạo đức.Những kí ức của năm học thứ nhất đầy lốt ấn khó khăn phai trong tim của em. Lời cổ vũ của cô khuyến khích em trong vấn đề rèn chữ đã mang lại cho em động lực nỗ lực và ko lùi cách khi chạm mặt khó khăn. Cũng chính vì vậy những việc khó cũng không tạo cho em nao núng. Có lẽ, vĩnh cửu em vẫn không quên, đa số lần chúng ta nam vào lớp phá phách và nghịch ngợm, nhưng cô vẫn nhẹ dàng, vồ cập chỉ bảo và giải thích.
Thời gian cứ trôi đi, biết bao nuốm hệ học trò đã có cô chèo lái con đò kỹ năng đưa chúng em đến các bến bờ. Rồi mai đây, khi xa mái trường đon đả này, em hứa hẹn sẽ nỗ lực học thật xuất sắc và vươn lên là một người tốt cho làng mạc hội để cô hoàn toàn có thể tự hào về bọn chúng em.
2. Truyện ngắn ý nghĩa sâu sắc về thầy cô
Thầy ơi, hiện thời mùa hoa lau trắngĐã 10 năm rồi em không gặp mặt lại Thầy, cũng chừng ấy thời hạn em vẫn hằng mơ một ngày em được quay trở về thời thơ bé bỏng với bao kỷ niệm quyến luyến với thầy cô với bè bạn. Chiều ni em đi qua khúc sông chạm chán bạt ngàn hoa lau trắng, phần đông bông lau trắng bời bời như nỗi ghi nhớ của em về Thầy...Bài học thứ nhất em học tập ở Thầy là bài bác giảng lịch sử dân tộc về Đinh Tiên Hoàng - vị vua có tài đã dẹp loàn 12 sứ quân, đặt cơ sở xây dựng tự do tự công ty của đất nước.Thầy đang kể rất nhộn nhịp việc thời nhỏ, Đinh bộ Lĩnh cùng các bạn chăn trâu đem bông lau làm cho cờ bày trận võ thuật với con nít thôn khác, tấn công đâu thắng đó, toàn bộ đều hàng phục tôn có tác dụng "chủ tướng", chéo cánh tay làm kiệu khiêng và nắm hoa vệ sinh đi phía 2 bên để rước như vua.Hình hình ảnh những cành lau trắng đã làm được Thầy minh họa rất xúc động và biến chuyển dấu ấn không khi nào phai nhạt trong em và nhiều lứa học trò bọn chúng em ngày ấy. Thầy đang giảng cho việc đó em biết bao bài học về kế hoạch sử, về tình yêu giang sơn và ý thức kiên cường bất khuất của dân tộc... Nhưng bao gồm một điều, Thầy chưa khi nào kể về mình, về cuộc đời quân ngũ của Thầy. Thầy là yêu quý binh, Thầy trở về từ mặt trận và sẽ để lại vị trí ấy một cánh tay. Em nhớ rất nhiều dòng chữ bằng phấn white Thầy viết lên bảng bằng tay thủ công trái xiên xiên, thốt nhiên thấy cay cay sống mũi...Hồi đó, món quà mà lại em và các bạn trong team học sinh xuất sắc Văn đã tặng Thầy nhân ngày 20-11 là 1 trong những bó hoa vệ sinh trắng. Thầy đã xúc động mang lại lặng người. Thầy cẩn thận cắm "bó hoa đặc biệt" ấy của bọn chúng em vào một bình hoa được thiết kế bằng gốc tre ngà sinh sống phòng làm việc của Thầy. Rồi Thầy quay trở lại nói với bọn chúng em giọng xúc động: hoa lau trắng nhắc Thầy nhớ mẹ, nhớ những người dân đồng đội cũ. Thầy kể, chữ đầu tiên hồi kia Thầy học là chữ 0.Để thầy dễ dàng nhớ, bà mẹ Thầy nói nếu khi con nhận thấy nắng xuyên thẳng qua mái nhà đất của mình, thấy hầu hết chấm tròn, đó là chữ 0. Công ty Thầy hồi đó lợp bằng tranh mây. Các gánh tranh mây mà thân phụ Thầy đã lặn lội mang đến từ vào rừng sâu, kiên trì gánh mang lại mấy mon trời bắt đầu đủ có tác dụng mái nhà. Bạn thầy trước tiên trong cuộc đời Thầy đó là mẹ Thầy. Những bé số thứ nhất Thầy biết cũng trường đoản cú mẹ. Học đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, chia cũng bởi những củ khoai, các phần rubi của bà mẹ mỗi buổi chợ chiều mang đến chị với mấy đứa em.Bài học làm cho người chị em cũng dạy Thầy bởi những câu ca dao "Lá lành đùm lá rách", "Ăn xem nồi ngồi xem hướng", "Học ăn học nói học gói học mở",... Chỉ dễ dàng và đơn giản là gần như lời dạy thường ngày, không có cuốn giáo án nào ko kể cuốn giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương bé hết mực... Mẩu truyện kể của Thầy cũng là 1 trong bài học tập Thầy ý muốn dạy lại mang lại em, về tình yêu và lòng nhân ái. Chắc rằng em nhớ cùng kính trọng Thầy hơn vị những điều thật đơn giản và giản dị như thế.Trong giấc mơ ngập white hoa lau, em thấy tuổi thơ mình trở về bình yên, trong trẻo. Em lưu giữ Thầy nói là mỗi loài hoa đều phải có một hồn cốt riêng, đều sở hữu những giá trị mà chưa tồn tại ai viết hết, nói hết.
Giờ đây đứng trước triền sông bát ngát hoa lau trắng - loại hoa giản dị đã trở thành ký ức thiêng liêng trong em khi nhớ về Thầy, về bài xích học trước tiên của Thầy. Vào trái tim em, hình hình ảnh của Thầy hệt như một ngọn núi với các tán cây đủ chở đậy cho em suốt ngày hạ gắt, cũng là nơi an toàn em ý muốn trở về mọi khi lòng mệt mỏi nhoài địa điểm đất khách.Mùa đông đã về hun hút gió. Ko kể triền sông hoa vệ sinh trắng lại bời bời trong gió. "Cây lau bao gồm một mức độ sống bền chắc và diệu kỳ, cho dù gió mưa gồm quất từng nào thì hoa vẫn nở đúng mùa với vẫn trắng cho chênh chao. Bé người cần phải kiên trì hơn loài hoa lau ấy..."Thầy đã dạy em như thế. Đến bây giờ em vẫn luôn mang theo bên mình hình hình ảnh của một màu sắc hoa - hết sạch trơn khiết tựa như những tình cảm mến yêu của mọi cô cậu học trò dành bộ quà tặng kèm theo thầy cô giáo...Người thầy, người phụ thân thứ 2 của đời con!Khi viết lên những dòng này chắc rằng thầy của bé đang say sưa giảng bài xích trên lớp cho học sinh của mình. Bé biết hoàn toàn có thể thầy đã không bao giờ đọc được hồ hết dòng này nhưng bé vẫn ước ao viết ra bằng tất cả tình cảm, lòng kính trọng của chính bản thân mình để tri ân thầy, tri ân người cha thứ hai trong cuộc đời của con.Thầy là 1 trong người thầy giáo tỉnh lẻ bình thường, một thầy giáo vùng sâu vùng xa của khu đất Đồng Nai. Không ít người cứ nghe đến Đồng Nai lại đến đó là 1 trong tỉnh giàu có, song dường như vẫn còn nhiều những vùng quê nghèo như quê ta thầy nhỉ. Con viết rất nhiều dòng này vào giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi nhưng mà con tự dưng đọc được Nét cây bút tri ân trên báo Tuổi trẻ.Cảm xúc của con hôm nay mãnh liệt với dâng trào quá, nhỏ cũng chần chừ viết từ đâu, viết như thế nào. Cuộc sống con thầy không sinh con ra tuy nhiên thầy là người đã giúp con nhấn thức giá tốt trị của cuộc sống, nhấn thức được giá trị của đồng tiền, cực hiếm của sức lao động và là điểm tựa nhằm con bước đầu một cuộc đời mới sau vấp vấp ngã đầy cay đắng và tủi nhục.Con khủng lên trong một mái ấm gia đình nông dân nghèo, dòng nghèo làm tín đồ ta lose thiệt cùng tủi thân. Bởi vì thế tức thì từ bé dại con sẽ quen cuộc sống thiếu cái nạp năng lượng cái mặc, quen các bộ quần áo cũ khi nhìn bằng hữu mặc quần áo tây sơ ngươi thơm white sáng, thân quen đi dép nhựa rách nát phải hàn bằng mủ cao su bên hầu hết đôi xăng đan Bitis thơm hương thơm nhựa mới, quen những dở cơm chỉ có nước mắm dùng với rau muống luộc bên những bữa cơm có thịt cá đủ đầy của chúng bạn, quen thuộc với 1 trong các buổi cắp sách đến trường còn 1 trong các buổi đi làm thuê cuốc mướn kiếm dĩa cơm no lòng.
Cha mẹ luôn động viên bọn chúng con nỗ lực học để sở hữu cái chữ, để nhưng thoát nghèo. Vì vậy con nỗ lực học, con có thể nghèo hơn, ăn mặc rách nát nát hơn nhưng nhỏ sẽ học giỏi hơn những người bạn của mình, bé luôn xác định như vậy nhằm vươn lên. Bé cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi mười hai năm liền mình làm lớp trưởng, mười 2 năm đạt thành tựu cao, trường đoản cú hào cùng với giấy khen của trường, của sở đào tạo và giảng dạy cho hiệu quả học tập, các kết quả “học sinh nghèo vượt khó học giỏi”…Ngày nhỏ học chấm dứt cấp bố và thi đậu đại học con sẽ khóc như 1 đứa trẻ, bé đã có tác dụng được một điều tưởng như quan trọng khi thi đậu đại học, con là điểm lưu ý của cả cái xã nghèo này. Trong mười hai năm đó thầy là bạn giúp con tương đối nhiều để con có thể củng cố kỹ năng học tập, ôn luyện để con thi đại học. Ngày bé lên lối đi nhập học thầy không có gì nhiều ngoài những lời nhắn nhủ tận tâm và một không nhiều tiền tích góp gởi bé làm quà. Thầy ạ đối với con số tiền đó là nước mắt, là sức lực lao động, là đông đảo đêm không ngủ soạn giáo án của thầy, chũm nó bé lại mức ngẹn ko nói bắt buộc lời.Cuộc sinh sống ở thành phố sài gòn khác xa cái cảnh nghỉ ngơi quê nghèo và bé bị choáng ngộp thật sự, bé có cảm xúc ở đây bạn ta sống nhanh quá, gấp rút quá. Con học đh nhưng cũng như thời sinh sống quê 1 trong các buổi lên giảng đường, một buổi đi làm thêm, nhỏ phải tiết kiệm lắm mới rất có thể tạm đủ sống nhằm đi học. Ngày đó bé lúc nào cũng nhỏ xíu yếu do thiếu ăn, chỉ gồm thầy hiểu ra nhất, phần lớn bức thư nhì thầy trò mình gởi con đã nói khôn cùng rõ. Thầy đã hễ viên bé để nhỏ học, nỗ lực từng ngày từng ngày 1 vì cầu mơ thoát nghèo của con, thầy nói mong mơ bay nghèo của con cũng là mong mơ của tất cả đời thầy.Vậy nhưng năm cuối đại học khi cơ mà kỳ thực tập trước mắt nhỏ lại bị cám dỗ đồng xu tiền quật ngã để bắt buộc ra đi trong đau đớn, tủi hổ. Nhỏ vướng vào cá độ soccer và game online dẫn đến nợ nần, một phút nông nổi nhỏ đi ăn cắp smartphone di cồn và tiền của người sử dụng trong ký túc xá để tiêu xài, kết quả con bị tóm gọn quả tang cùng bị buộc thôi học tập ngay lập tức. Cùng với con khoảng thời gian rất ngắn bước thoát khỏi cổng ngôi trường đại học mình lắp bó hơn bốn năm trời mãi mãi ăn sâu như một bài học kinh nghiệm không thể nào quên, bài học kinh nghiệm của cả đời bạn với riêng biệt con.Con trở bắt buộc điên loạn, nhỏ mất không còn phương hướng và phẫn nộ tất cả mọi ai hy vọng động viên, trợ giúp mình. Khi ấy con cảm thấy đó là lòng yêu thương hại, là người ta thấy tội nghiệp và điều đó làm con không muốn đi đâu, làm gì nữa. Lại một lần tiếp nữa trong tận cùng đau đớn, tủi nhục thầy lại ở kề bên con, thầy làm chúng ta với nhỏ để chia sẻ và khích lệ con. Thầy mỗi bước làm bé quên đi mang cảm và hướng con đi con đường mới trở ngại hơn dẫu vậy rất thực tế với yếu tố hoàn cảnh của con lúc đó. Thời gian đã trôi qua, nhỏ đã sinh sống những khoảng thời gian rất ngắn khó khăn duy nhất đời mình sau sự dìu dắt của thầy. Bây giờ đã trưởng thành hơn, đã thành công khi học ngừng bằng nghề và đi làm việc với thu nhập cá nhân tạm bình ổn con càng biết ơn thầy hơn. Thiết yếu thầy đã xác minh cho bé lối đi học nghề để sở hữu một công việc với thu nhập cá nhân ổn định, từ kia sẽ đến lớp lên thêm.
Xem thêm: Cách Pha Sữa Aptamil Anh Số 3 (800G), Hướng Dẫn Cách Pha Sữa Aptamil Anh Số 3
Vâng bé sẽ nghe theo lời thầy, con sẽ cố gắng đi làm cho và học đh tại chức vào ban đêm, bé sẽ làm được vị con có lòng tin, vì chưng con luôn có thầy mặt cạnh. Khi con gục ngã, khi bé phạm sai trái mọi tín đồ coi thường con bao nhiêu thầy lại thương nhỏ bấy nhiêu. Thầy sẽ đánh thức lấy được lòng tự tôn và cho con những lời răn dạy đúng đắn. Con niềm hạnh phúc lắm vì bây giờ em gái con lại được thầy chủ nhiệm, thầy lại dạy thêm cho em nhưng không lấy một đồng xu tiền công nữa, ân đức của thầy con làm sao trả được. Thầy sống và thao tác theo đúng lời dạy dỗ của bác Hồ kính yêu, là tấm gương sáng của một fan Đảng viên Đảng cộng sản việt nam quang vinh.Hôm rồi lang thang một chút trên mạng mạng internet vào phần đa diễn đàn dạy cùng học nhỏ tìm thấy những bài xích học, phần mềm dạy toán ấn tượng của một cô giáo tên Nguyễn Quốc Phong trường trung học phổ thông Định Quán. Con bị xúc hễ mạnh, con thật sự tuyệt hảo khi tín đồ đó chính là người thầy nâng niu của mình. Thầy lao vào cái tuổi tóc điểm hoa râm rồi mới bước đầu tiếp cận máy vi tính, cố gắng mà có thể viết ra những phần mềm dạy học môn toán cấp ba đầy có ích và thiết thật với cộng đồng mạng như nỗ lực thật là thi thoảng có. Quả thật đó là đa số điều khó mà người nào cũng làm được ở dòng tuổi của thầy và ở chiếc xã nghèo của chúng ta thầy ạ!Lúc này con lại rơi nước mắt, nước mắt này không thể là nước đôi mắt của ân hận hận muộn màng, của sự việc tự ti, trinh nữ về quá khứ vẫn qua, cơ mà là của niềm xúc động, của hạnh phúc. Thầy ạ, bé mà viết về thầy chắc bé sẽ viết hoài, viết mãi đến lúc mệt nhưng vẫn mong mỏi viết do thầy trò ta có quá nhiều tình cảm và có rất nhiều điều quánh biệt.Con đã dừng viết ở đây và con không bao giờ quên câu nói của thầy “Sống sinh sống trên đời đầy đủ thứ có thể mất đi tuy vậy tương lai thì vẫn còn. Bạn sống lâu tuyệt nhất là tín đồ cảm thừa nhận được cuộc sống này các nhất, chứ không phải là người tồn trên với thời hạn nhiều nhất”. Vâng. Nhỏ sẽ chũm gắng, thầy yên trọng tâm nhé!"Người chị em thứ hai"Tuổi thơ của tôi không được đầy đủ đầy như bao đứa trẻ em khác. Vừa sinh ra dường như không được thấy khía cạnh ông bà nội, ngoại. Lên sáu tuổi, bà bầu tôi qua đời bởi bạo bệnh. Bên đông anh em, cha lại phải đi làm việc xa, năm anh chị em em sống bao phủ lấy nhau, cùng khuyên bảo nhau vào cuộc sống. Khó khăn, thiếu thốn đủ đường là vậy nhưng mẹ tôi luôn là tấm gương điển hình nổi bật dẫn đầu vào lớp và trong trường về các thành tích học tập. Đó là nhờ công bảo ban của cha, tuy thế cũng là nhờ các thầy, cô giáo luôn tận trọng điểm chỉ bảo. Với tôi, suốt cuộc đời này, dẫu gồm đi đâu về đâu, tôi cũng không bao giờ quên được cô kế hoạch – cô giáo công ty nhiệm lớp 3 của mình hồi ấy – người bà mẹ hiền sản phẩm hai đã chắp cánh mong mơ đến tôi tức thì từ đa số ngày thơ ấu.Từ quê nghèo đưa lên thị xã sinh sống, lại không cha mẹ mẹ, tôi trực thuộc vào hàng học sinh nghèo tuyệt nhất lớp. Vào khi các bạn trong lớp quần nọ áo kia, cặp sách, giày dép đủ những loại cao cấp thì tôi xung quanh năm chỉ tất cả mỗi bộ đồng phục quần xanh áo trắng cùng thêm dòng áo nóng đã cũ color vào mùa đông. Dẫu vậy bù lại, tôi là học sinh dẫn đầu vào lớp về toàn bộ các môn học. Vốn dạn dĩ, tôi ko tự kiêu vị thành tích tiếp thu kiến thức của mình, nhưng luôn thấy mang cảm cùng tự ti về thực trạng gia đình. Tôi không nghịch thân cùng với ai, chỉ sống khép mình ngơi nghỉ cuối góc lớp.Cô là giáo viên công ty nhiệm bắt đầu của lớp tôi, rứa cho cô chủ nhiệm cũ vừa chuyển trường. Cô có gương mặt thật hiền, dáng fan thon thả và các giọng nói miền Bắc đáng yêu và dễ thương đến lạ.
- Chào các em, cô thương hiệu Lịch, là nhà nhiệm mới của những em trường đoản cú bây giờ. Cô sẽ rất vui nếu những em xem cô là bạn, share với cô mọi khó khăn trong học tập tập cũng tương tự cuộc sống.Rồi cô đi từng bàn, hỏi thăm từng học viên một. Tôi dõi mắt theo cô từ lúc cô mới bước vào lớp, tự dưng thấy hồi hộp khi cô cách lại gần và hỏi thăm về gia đình tôi. Tôi trả lời cô, giọng lí nhí trong trong cổ họng với tự ti phận nghèo. đột nhiên, cô xoa đầu tôi, mỉm cười:- Cô gồm xem qua học tập bạ của em. Em giỏi lắm, cố gắng phát huy nữa nhé. Bao gồm gì khó khăn cứ bảo với cô, chớ ngại. Cô nói và chú ý thẳng vào đôi mắt tôi, mỉm cười. Thú vui toát lên đường nét nhân hậu, vồ cập và gần gũi. Ngay lập tức từ thời điểm đó, tôi thấy mình đang gắn bó với cô.Truyện ngắn kể về sự việc tận tuỵ cùng với nghề của thầy cô. Ảnh minh hoạTừ lúc cô kế hoạch về công ty nhiệm, lớp tôi “thay domain authority đổi thịt” hẳn lên. Xuất phát từ 1 lớp học lực chỉ đạt mức loại trung bình khá, dần dần vươn lên dẫn đầu trong bảng xếp các loại của trường. đều giờ học tập của cô khiến cả lớp cảm xúc rất hứng thú, chỉ mong thời gian trôi chậm trễ lại. Cô không dạy chắc nịch theo giáo trình, không dựa vào vào sách giáo khoa, vậy nhưng mà sự hoạt bát trong bí quyết truyền đạt của cô khiến cả lớp háo hức như nuốt mang từng lời giảng. Cô biết tường tận trả cảnh gia đình của từng đứa trong lớp. Đứa nào học kém, cô dữ thế chủ động ghép đội học kèm để chúng ta học tương đối kèm cặp cho các bạn học yếu… phong trào học tập vào lớp nhộn nhịp hẳn lên. Ngay cả những học tập sinh riêng lẻ trong lớp cũng trở nên yêu say đắm và chăm chỉ học tập. Chỉ việc một hôm vắng nhẵn cô, chúng đã nhao nhao lên hỏi thăm và cố gắng nào cuối giờ học cũng dẫn đầu các bạn trong lớp mang đến nhà thăm giáo viên ốm. Lớp tôi đã trở thành một đồng chí rất câu kết và cô Lịch chính là “cô tiên” làm ra điều kỳ lạ đó.Kỳ thi vở sạch sẽ chữ đẹp mắt của thị trấn năm đó, cô lựa chọn tôi làm thay mặt cho lớp với cũng là mang lại khối lớp 3 tham dự cuộc thi. Vốn không có tiền mua hầu như cuốn vở đẹp tuy nhiên nhờ chữ đẹp và trình bày thật sạch sẽ nên vở viết của tôi quan sát rất đẹp mắt. Chỉ có điều, tôi tương đối ái ngại bởi giấy báo bọc vở thì đã cũ, đề xuất nhìn phía bên ngoài những cuốn vở có vẻ như xấu xí. Cuối giờ đồng hồ học, cô chạm chán riêng tôi, nhỏ nhẹ bảo: “Chiều Hằng sở hữu vở mang đến nhà cô nhé. Hai cô trò mình sẽ thuộc “tu bổ” lại nó một tý”.Tới đơn vị cô, tôi vô cùng không thể tinh được khi thấy đơn vị cô ở cũng giản dị và chẳng to hơn nhà tôi là mấy. Chỉ khác là… công ty cô rất ít người. Hoá ra, vợ ông xã cô không có con. “Cô chú hi hữu muộn đường con cháu nên đưa ra quyết định sẽ sinh sống vậy cùng với nhau xuyên suốt đời” – cô cười cợt buồn, nói như đọc được lưu ý đến của tôi.Cô nhiệt tình bọc lại sách vở, ráng nhãn vở mới cho tôi, chỉ đến tôi các trường đúng theo ra đề nhưng mà ban giám khảo rất có thể đề cập tới. Cô răn dạy tôi nên cố gắng học tập để sau này thi vào đại học. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi phận nghèo. Rồi cô hỏi tôi về thực trạng gia đình… Biết tôi mồ côi chị em từ bé, cô ngồi lặng đi một lúc, rồi… bất thần cô ôm tôi vào lòng: “Hãy coi cô như người bà bầu của em, ví như em muốn”. Trong khoảng tay của cô, tôi thấy bản thân trở nên bé xíu bỏng, cảm giác gần gũi, thân thương như chính chị em ruột của mình. Gồm cái nào đó trỗi dậy trong trái tim tôi… như tình mẫu tử linh nghiệm mà xưa nay tôi thiếu vắng…Kỳ thi ấy, tôi không đạt giải nhất. Cầm bởi khen giải nhì trên tay, bỗng nhiên tôi ứa nước mắt. Tôi dường như không làm tròn lời hứa với lòng mình, mang giải nhất về khuyến mãi cô… trong cả cả buổi học, tôi cúi gằm mặt… không dám ngước lên chú ý cô. đột nhiên giật mình khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai với giọng cô nhỏ dại nhẹ: “Thôi như thế nào cô bé. Cô biết em đã nỗ lực hết sức rồi mà.”. Tôi ngước đầu quan sát cô, đôi mắt nhòe lệ tuy nhiên chan chứa yêu thương…Cô Lịch chủ nhiện lớp tôi tính đến lúc lũ tôi thi hết cấp. Năm đó, lớp tôi là lớp độc nhất có học viên thi vượt cấp cho đạt 100%. Buổi tiệc tùng, lễ hội chia tay ngấm đẫm nước mắt. Cô và trò ôm nhau cùng khóc. Đứa nào cũng ước giá bán như thời hạn dừng lại… lưu lại luyến, bịn rịn không thích rời xa.Bây giờ, tôi đã lớn khôn, đã ra trường cùng có các bước ổn định vị trí thành phố. Mỗi năm về quê ăn uống tết, tôi lại ghé vào thăm cô, mua khuyến mãi ngay cô loài hoa hồng tiểu muội mà lại cô siêu yêu thích. Cô giờ đồng hồ đã bao gồm tuổi, mái tóc sẽ “pha sương”, cùng bề mặt đã điểm một vài ba nếp nhăn. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị và đơn giản trong ngôi nhà nhỏ dại xinh thuở nào. Mười tứ năm đã trôi qua, vậy nhưng mà cô tôi vẫn giống hệt như ngày xưa, dịu dàng và hiền từ với hai con mắt rạng ngời… Dẫu đi hết cuộc đời này, tôi cũng chẳng thể nào quên được hai con mắt ấy…
