Văn Kể Chuyện Lớp 4

*

RSS
*

*
*
*

THỰC HIỆN MỘT BÀI VĂN KỂ CHUYỆN HOÀN CHỈNH

I. Yêu ước của bài TLV nhắc chuyện:

Trong phần luyện tập, những em đã làm được học về kiểu cách viết từng phần của một bài văn nói chuyện (Mở bài: mở màn câu chuyện; Thân bài: diễn biến câu chuyện; Kết luận: xong câu chuyện). Các em đã luyện tập cách xây dựng tính phương pháp nhân vật, tả nhân thứ truyện. Từng bước một xây dựng tình tiết truyện, vạc triển cốt truyện để chế tạo thành cốt truyện. Bài TLV đề cập chuyện là bước cuối cùng: nhờ vào cốt chuyện đã xây dựng (hoặc sẵn có, hoặc bệnh kiến, tham gia), các em nhắc lại mẩu truyện ấy.

Bạn đang xem: Văn kể chuyện lớp 4

Yêu mong của bài xích TLV kể chuyện:

- trình bày chuyện kể bằng lời văn của các em theo dàn bài cơ bạn dạng văn đề cập chuyện. Các em đề cập lại đúng thứ tự tình tiết câu chuyện theo trình tự không khí hoặc thời gian. Trong những lúc kể, các em tả dạng hình nhân vật, tính biện pháp nhân vật và phải mô tả sinh động, lôi kéo các tình tiết diễn ra trong truyện. Các em nhắc chuyện bởi lời văn của chính bản thân mình thể hiện dìm thức, cảm giác của những em về mẩu chuyện chứ không coppy nguyên văn truyện kể.

- phải viết câu ngắn gọn, mạch lạc, chấm câu đúng với viết đúng bao gồm tả.

- bám sát đít yêu mong đề bài, tránh lan man, lạc đề.

Phần 2 này giúp các em hệ thống hoá lại quá trình làm bài và phía dẫn các em phương thức làm một bài xích tập có tác dụng văn kể chuyện cơ bạn dạng cũng như các bài TLV nhắc chuyện sáng sủa tạo, phong phú khác.

Phần 2 cũng hỗ trợ cho những em các bài chủng loại của từng dạng văn kể chuyện.

II.Phương pháp thực hiện một bài văn TLV kể chuyện:

Các em dựa vào dàn bài xích cơ bạn dạng văn nhắc chuyện (Phần 1) để tiến hành bài văn viết theo yêu mong đề bài. Để viết một bài TLV nói chuyện, các em tuần từ làm công việc sau:

Bước 1:Đọc kĩ đề, so sánh yêu cầu đề bài.

- Đọc kĩ đề bài, gạch bên dưới mệnh lệnh đưa ra (là các từ: kể, viết tiếp, hãy tưởng tượng với kể, nỗ lực lời nhân vật, đóng góp vai, phân phát triển...); xác định vị trí nhân xưng khi đề cập chuyện.

Mệnh lệnh đề bài giúp những em dấn dạng hình thức kể chuyện thuộc dạng nào: văn kể chuyện cơ bạn dạng hay văn nhắc chuyện sáng tạo.

- Ở văn nói chuyện cơ bản: các em là fan dẫn chuyện.

- Ở văn nói chuyện sáng sủa tạo: những em rất có thể là nhân đồ trong truyện, đề cập chuyện theo lời nhắc của một trong những nhân vật trong truyện, các em xây dựng cốt truyện riêng theo cốt truyện cơ bản kết hợp với trí tưởng tượng của chính các em.

Việc rành mạch được dạng văn như thế nào rất đặc biệt vì những em đang thực hiện bài viết của mình đúng địa điểm nhân xưng dẫn chuyện theo đề bài xích yêu cầu.

Bước 2: nắm vững nội dung mẩu chuyện kể

- mẩu chuyện kể thuộc các loại gì? (Truyện cổ tích, truyện theo công ty đề, truyện vẫn nghe thầy cô giáo kể, truyện trong chương trình học...).

Các em tìm kiếm đọc văn bản truyện nói đó.

- Nội dung mẩu chuyện sắp kể có thể được thể hiện bởi một đoạn kịch, một bài bác thơ. Các em phải nắm rõ nội dung đoạn kịch, bài bác thơ đó.

- mẩu truyện sắp kể là một trong những chuyện thực tiễn (các em chứng kiến hay tham gia).

Các em ghi lại tình tiết các sự việc đã xẩy ra theo trình tự thời gian hoặc không gian.

Bước 3:Lập bàn bài xích chi tiết.

Dựa vào dàn bài bác cơ bản văn kể chuyện, lập bàn bài cụ thể theo đề bài xích cho:

- mở màn câu chuyện: vị trí chốn, thời hạn xảy ra câu chuyện. Giới thiệu nhân vật chính của truyện.

- cốt truyện câu chuyện:

Thứ tự thời gian Nhân đồ dùng Sự việc

Ghi theo câu chuyện Ghi từng nhân thứ Ghi từng sự việc

- chấm dứt câu chuyện: kết quả các sự việc ra mắt như chũm nào? Nêu dấn định, cảm giác của em về câu chuyện.

Bước 4: trình bày bài viết.

- mở màn (mở đầu câu chuyện): vận dụng mở bài trực tiếp hoặc mở bài bác gián tiếp để giới thiệu câu chuyện định kể.

- Thân bài bác (diễn đổi thay câu chuyện): nhắc lại mẩu truyện theo cốt truyện câu chuyện, những tình máu của truyện theo trình tự không gian hoặc thời gian.

- kết luận (kết thúc câu chuyện): vận dụng kết bài mở rộng hoặc kết bài không không ngừng mở rộng để hoàn thành bài văn.

Lưu ý quan tiền trọng:

Các em đề xuất phân biệt môn đề cập chuyện với tập làm cho văn nhắc chuyện. Cục bộ bài có tác dụng về chuyện nói trong tập sách này là tập làm văn nói chuyện. Tác giả soạn theo chủ đề nhằm cung cấp tư liệu cho những em có tác dụng văn, chương trình phải là các bài trong sách giờ Việt (cũng được soạn vào tập sách này).

CÁC DẠNG VĂN KỂ CHUYỆN Ở LỚP 4 VÀ CÁC BÀI VĂN MẪU

Dạng I: TLV nói chuyện bản

1. Nhắc chuyện vẫn biết, nghe, đọc, học tập trong công tác hoặc nghe thầycô giáo nói bao gồm:

- nhắc chuyện cổ tích (các nhiều loại truyện cổ tích bao gồm trong công tác hoặc tìm gọi thêm).

- nhắc chuyện theo nhà đề: chuyện chủ thể ở lớp 4 chủ yếu tuân theo nhà điểm tuần học, nhờ vào các bài bác tập đọc với chuyện kể trong phân môn kểchuyện. Bao gồm:

a) chủ đề về lòng nhân hậu, trung thực, kiên trì, quả cảm (xảy ra trong thực tế và vào truyện kể).

b) chủ đề về cầu mơ (xảy ra trong thực tiễn và trong truyện kể)

* Ước mơ tốt đẹp.

* Ước mơ viển vông, phi lí.

c) chủ đề về tuổi thơ.

d) chủ thể về tài trí con fan (truyện danh nhân, truyện cổ tích, truyện thực tế).

2. Nhắc chuyện đã chứng kiến hoặc gia nhập (kể chuyện thực tế): xảy ra trong thực tiễn đời sống, (chuyện xảy ra này cũng biểu thị chủ đề và ý nghĩa sâu sắc nhất định).

Dạng II: TLV kể chuyện sáng sủa tạo

Dựa vào tình tiết cơ bản, các em hãy đổi khác nhân xưng dẫn chuyện để nhắc lại mẩu chuyện đó (hoá thân nhân vật, biến đổi thời gian, chũm lời nhân vật, cải cách và phát triển câu chuyện phía đến chấm dứt theo tưởng tượng, xây dựng diễn biến trên tình huống và nhân vật mang lại sẵn...).

Lưu ý:

- Dạng văn nói chuyện là hiệ tượng trình bày bài xích văn, nói theo cách khác là nghệ thuật trình bày bài văn nói chuyện.

- chủ thể chuyện đề cập là chân thành và ý nghĩa nội dung chuyện kể. Chủ thể chuyện kể diễn tả trong cả hai dạng văn nhắc chuyện.

CÁC BÀI VĂN MẪU DẠNG VĂN KỂ CHUYỆN

I. VĂN KỂ CHUYỆN CƠ BẢN

1. đề cập chuyện đã nghe, đọc, biết, học trongchương trình hoặc nghe nhắc lại.

Văn nhắc chuyện đ1: Dựa vào cốt truyện “Cây khế” đã thu xếp lại sinh hoạt sách tiếng Việt 4, tập 1/ trang 43, em hãy kể lại mẩu chuyện ấy.

BÀI LÀM

Truyện cổ tích đem lại cho em bao màu sắc huyền thoại, được trở về xứ sở mà lại chim thú hầu hết biết nói tiếng người. Trong truyện, những người dân nghèo khó, hiền từ đều được giúp đỡ, đền rồng bù; những người dân tham lam như người anh trong mẩu chuyện “Cây khế ”dưới đây sẽ bị trừng phạt.

Ngày xưa, bên nọ tất cả hai bằng hữu cha bà bầu mất sớm để lại cho ruộng đất, cống phẩm tiền của. Khi phân tách gia tài, fan anh chiếm phần giữ toàn bộ của cải chỉ để cho em trai túp lều gồm trồng cây khế.

Người em dìm phần gia tài được chia, hàng ngày ra công chăm lo cây khế. Cây khế từ lúc được bạn em chăm sóc,đơm hoa kết trái trĩu trịt khắp cành. Lòng mừng khấp khởi, fan em hóng ngày khế chín nhằm bán. Khế không được hái, một ngày nọ, bao gồm con chim lạ to lớn đuôi dài, lông sặc sỡ, đôi mắt xếch, cất cánh đến ăn uống hết khế chín. Người em than thở:

- Ta chỉ có cây khế có tác dụng kế sinh nhai, sao chim nỡ lòng ăn của ta vậy?

Lạ thay, chim cất giọng nói:

- Ăn khế trả vàng, may túi bố gang, đưa theo mà đựng.

Nói rồi chim cất cánh đi. Tín đồ em do dự chẳng biết núm nào nhưng lại vốn tính thật thà đề xuất y lời, may một cái túi bố gang, chờ đợi. Hôm sau,chim bay đến sà cánh cúi rạp cổ cho những người em ngồi trên sống lưng rồi mang tín đồ em qua đồng ruộng, rừng thảm, sông dài đến hải dương mênh mông. Cuối cùng, chim đáp cánh xuống một hòn đảo đầy vàng và châu báu. Người em lấy tiến thưởng đầy túi ba gang rồi theo chim quay trở lại nhà. Trường đoản cú đó, tín đồ em trở đề nghị giàu có.

Người anh tốt tin gặng hỏi, fan em thiệt thà kể rõ tất cả. Tín đồ anh thay đổi tấtcả ruộng vườn, nhà cửa của mình để rước cây khế của người em. Fan em bởi lòng.

Năm sau, mang đến mùa khế chín, con chim đẹp ấy lại đến nạp năng lượng khế. Người anh than khóc. Chim cũng hẹn nạp năng lượng khế trả tiến thưởng như vẫn hẹn với người em cơ hội trước. Tín đồ anh rắp chổ chính giữa may sẵn một cái túi chín gang để mang được những vàng. Đúng hứa hẹn chim chở người anh đến hòn đảo vàng. Fan anh ra sức nhét vàng đầy túi chín gang, còn lén chặt quà vào áo xống trên người nữa rồi nặng năn nỉ leo lên lưng chim trở về. Chim bay qua hải dương mênh mông, non sức do vàng fan anh mang nhiều, nặng nề quá. Chim mấy lần chao cánh không giữ được thăng bằng. Mồi lúc, mỗi một khi cánh chim mỏi thừa sà rẻ xuống. Nắm là người anh rơi tòm xuống biển cả sâu. Thật đáng đời kẻ tham lam.

Lòng tham không bao giờ đem đến mang đến con tín đồ hạnh phúc. Người anh đã thiệt mạng, hơn thế nữa còn bị chê cười. Loại chim rất đẹp ấy sau đây được bạn đời điện thoại tư vấn là chim Phượng Hoàng. Đó là bé chim tiên đã cứu giúp người em bần hàn nhưng dễ thương và đáng yêu thật thà, chịu thương, chịu đựng khó.

Văn nói chuyện đ2: Hãy nói lại một câu chuyện cổ tích mà lại em phù hợp nhất (đã học, vẫn nghe kể, vẫn đọc).

BÀI LÀM

Mẹ thường kể mang lại em nghe nhiều truyện cổ tích. Mỗi chuyện chị em kể các lung linh ánh nắng huyền ảo, li kì, bùng cháy rực rỡ sắc màu của hoa lá, lung linh ánh bảy sắc ước vồng. Chuyện lí thú đáng yêu và dễ thương như truyện “Chú mèo đi hia”, chuyện hiền từ như truyện "Tấm Cám ”, chuyện cảm rượu cồn và thâm thúy mà em phù hợp nhất là "Truyện kể về cây hoa hồng".

Ngày xưa, ở 1 xứ sở giá buốt giá, tuyết phủ, xa nước ta lắm, tất cả hai bà mẹ con quý ông trai cơ sống trong một căn nhà làm bằng gỗ đẹp. Làng quê của chàng giáp chân núi, gồm rừng đầy nấm và quả thơm, cây xanh cao vút, chim muông ca hót tưng bừng. Người mẹ chàng cù xuồng dệt vải vóc còn quý ông trai trẻ trung và tràn trề sức khỏe ấy trồng lúa,gặt hái ngơi nghỉ cánh đồng xa.

Một ngày nọ, chị em chàng bé nặng. Con trai trai trợ thời hoãn mọi việc đồng áng để chăm sóc mẹ. Nhưng người mẹ chàng ngày 1 bệnh nặng. Nhìn bà mẹ tái nhợt, thiêm thiếp mặt giường, lòng nam nhi đau xót quá! Thần phương diện Trời gõ góc cửa chàng dẫn đường cho chàng đi lên đỉnh núi tuyết nhằm xin cây thuốc của bà Chúa Thiên thần. Thần khía cạnh Trời sẽ lái cỗ xe khía cạnh Trời đi chậm, giữ lại ngày nhiều năm để nam nhi đủ thời gian đem dung dịch về mang đến mẹ. Cánh mày râu trai nhanh chóng lên đường. Vượt qua rừng thông, thác cao, núi đá lởm chởm, sợi góc, đàn ông đến xử sở tuyết phủ của các vị thiên thần. Quần áo chàng rách bươm, chân đàn ông rỉ máu. Máu chàng rơi bên trên sườn núi, bé dại trên núi đá, bên trên tuyết trắng nhưng đại trượng phu vẫn lầm lũi tiến đến tòa nhà bằng băng của bà Chúa thiên thần. Trời rét cắt da cắt thịt, đấng mày râu vẫn rạp mình dưới gió tuyết cơ mà đi. Đôi cẳng chân của cánh mày râu đau buốt, tưởng như không lê được nữa thì cánh cửa nhà bà Chúa thiên thần xịch mở, bà dịu dàng êm ả nâng đàn ông dậy. đàn ông trai mát sức nhưng vô cùng mừng cuống toan cất lời thưa thì bà Chúa thiên thần giơ cao một nhánh cỏ, bảo:

- bé thật biết dịu dàng mẹ. Đây là cây thuốc cho mẹ con.

Cùng thời điểm ấy, bà Chúa thiên thần đưa cao dòng đũa thủy tinh. Ánh sáng lấp lánh lung linh dìu con trai trai bay trên không. Chớp mắt, quý ông đã về bên cạnh mẹ. Khía cạnh Trời rảnh rỗi lặn sau cánh rừng. Đêm im re và sáng lấp lánh ngàn bởi sao. Người mẹ chàng đã uống thuốc, đã say ngủ. Nam giới tựa vào ghế, thiếp đi sau đó 1 ngày mặt đường mệt nhọc.

Bình minh ló rạng. Chim hót líu lo. Chị em chàng thức dậy, tươi tỉnh như chưa hề đau nhỏ xíu gì. Chị em chàng ôm lấy chàng, vỗ về. Hai bà bầu con xem qua cửa sổ: cánh rừng, sườn núi đá với cả xứ sở tuyết đậy nơi chàng đi qua với đôi bàn chân rỉ máu chỗ ấy mọc lên đông đảo cây hoa đỏ thắm, đẹp lộng lẫy và mùi thơm ngát. Fan ta khắc tên cây hoa chính là hoa hồng, hoa kết tinh từ tình yêu của nam giới trai giành riêng cho mẹ.

Em cũng yêu mẹ em như con trai trai vào truyện. Em yêu thương những câu chuyện cổ tích bà mẹ kể hoài ko hết. Em hạnh phúc vì luôn luôn có bà bầu bên cạnh. Vào trong ngày Quốc tế đàn bà mồng Tám tháng Ba, ngày của Mẹ, sinh nhật mẹ, em luôn luôn kính tặng mẹ một đóa huê hồng đo thắm với chùm điếm mười của em. Bà mẹ em lại nhắc em nghe chuyện về cây hoa hồng nhưng em nghe không bao giờ chán.

Văn nói chuyện đ3:Em hãy kể lại chuyện “Dế Mèn bênh vực kẻ yếu” phối hợp tả dạng hình nhân vật.

BÀI LÀM

Thoát khỏi dòng lồng tù đọng mà bọn trẻ bắt nhốt đồ nghịch bao ngày, Dế Mèn tìm đường ra khu đất rộng, nơi gồm cỏ xanh bao la. Nằm mang đến hồi sức và để ý đến về cuộc đời lưu lạc cầm tù vừa qua, Dế Mèn hy vọng đi đây đó cho biết thêm sơn hà, bốn bể năm châu. Trước lúc phiêu lưu giữ khắp chốn. Dế Mèn ý muốn về lại quê công ty thăm mẹ. Nghĩ về vậy, Dế Mòn rún chân dancing trên bờtìm mặt đường về quê..

Đường về quê xa rung lắc xa lơ. Dế Mèn vừa đi vừa nghĩ, nạp năng lượng cỏ dọc đường, hấp thụ nước sương, ngóng gió núi. Cứ thế,đến một hôm Dế Mèn thấy một vùng cỏ xước xanh dài. New đi được vài ba bước. Dế Mèn nghe giờ đồng hồ khóc tỉ tê, lần vài bước nữa, Dế Mèn gặp mặt chị công ty Trò ngồi gục đầu mặt tảng đá cuội. Chị nhà Trò nhỏ yếu quá. Fan đượm đông đảo phấn như bắt đầu lột. Chị khoác áo thâm nám dài, đôi vị trí chấm điểm vàng, nhị cánh mỏng dính như cánh bướm non, lại yếu hèn chùn chùn. Bên cạnh đó cánh yếu đuối quá, tưởng như chưa mở mà cất cánh xa lần nào. Nom chị yếu đuối ớt, bé như tia nắng nóng chiều còn còn lại trên đồng. Dế Mèn ân cần hỏi:

- Sao em lại yêu cầu khóc thân đường cụ này?

Nhà Trò vừa nức nở vừa kể:

- Năm trước, chạm mặt mùa đói kém, bà mẹ em phải vay lương ăn uống của bọn Nhện. Mẹ em hiện nay đã mất rồi sót lại thui thủi một mình em. Em lại nhỏ xíu yếu, ăn không đủ, đau tí hon liên miên, nghèo túng bấn không tra nổi nợ, lũ Nhện ngăn đường tiến công em mấy bận. Bây giờ chúng chăng tơ quyết bắt em, vặt chân lặt vặt cánh nạp năng lượng thịt em.

Động lòng yêu thương xót, Dế Mèn xòe cả hai càng ra, bảo đơn vị Trò:

- Em chớ sợ, hãy trở về thuộc tôi đây. Đứa gian ác không thể cậy khỏe, nạt kẻ yếu.

Nói đoạn, Dế Mèn dắt công ty Trò đi. Cả hai đi một quãng thì đến chỗ mai phục của bầy Nhện. Lũ Nhện chắc chắn là triệu tập hết lực lượng đây, đắn đo cơ man như thế nào là nhện. Chúng giăng tơ bịt kín lối đi, lại cử một anh Nhện Gộc đứng sừng sững ngăn giữa đường. Chúng đứng yên như đá mà lại đằng đằng cạnh bên khí. Dế Mèn chứa tiếng hỏi lớn:

- Ai đứng chóp bu đàn mày, ra đây ta nói chuyện.

Từ vào hốc đá. Một mụ Nhện chiếc cong sống lưng nhảy ra, phía 2 bên có nhị nhện vách nhảy kèm. Nom mụ nhện hung dữ như tay anh chị em dao búa giang hồ. Dế Mèn tảo phắt lưng, phóng càng sút phanh phách ra oai. Mụ nhện hung hăng là ráng co rúm đầu lại rồi cứ rập đầu xuống khu đất như chiếc chày giã gạo. Dế Mèn hét lớn:

- các người tất cả của ăn của để, béo phì míp sao lại kém hạ, bé dại nhen thế, cứ đòi mãi một tí nợ bé bỏng xíu từ bao đời, kéo bè cơ mà uy hà hiếp một cô gái ốm yếu như thế này thật xứng đáng xấu hổ. Gồm phá không còn vòng vây không?

Bọn Nhện sợ hãi, dạ ran, chạy di chạy lại, phá hết những tơ giăng. Đường về tổ bên Trò loáng chốc bình yên.

Hiệp sĩ Dế Mòn bước đầu cuộc đời hành hiệp trần thế ngay nơi quê mẹ. Sau này. Trên mọi nẻo đường phiêu dạt lắm gian khổ nguy cấp. Dế Mèn còn ra tay tương hỗ và lôi kéo yêu thương hỗ trợ nhau trong trái đất loài côn trùng. Nổi danh hiệp sĩ Dế Mèn đến ếch cốm cả đời chẳng ra khởi đơn vị cũng biết tin. Dế Mèn không phải là chú dế bọn trẻ bắt nghịch chọi, Dế Mèn mãi là anh kiệt nghĩa hiệp.

Văn đề cập chuyện đề 4:Em hãy nhắc lại mẩu chuyện “Nàng Tiên Ốc”, phối kết hợp tảngoại hình nhân vật.

(Xem tiết 2 - Tuần 2)

Văn kể chuyện đ5:Em hãy đề cập lại câu chuyện “Đôi cánhcủa chiến mã Trắng”dựa vào tranh vẽ ở sách tiếng Việt 4, Tập 2, trang 108 cùng lời thầy/ cô giáo kể.

BÀI LÀM

Mỗi loài tất cả một khả năng cá biệt cần rèn luyện, tu dưỡng với phát huy. Nếu thành viên trong loại ấy không thâu tóm được khả năng của mình thích ứngvới môi trường thiên nhiên sống vắt nào thì nhiều vô kể tai hại sẽ xảy ra. Mẩu chuyện “Đôi cánh của ngựa chiến Trắng” minh họa ví dụ điều đó.

Chuyện nói rằng: thời xưa có một chú ngựa chiến Trắng, trắng nõn nà như một đám mây. Mẹ chú yêu thương chiều chú lắm, lúc nào cũng giữ chú bên cạnh, còn dặn: “Con cần ở ở kề bên mẹ và hí to khi bà mẹ gọi nhé!”. Ngựa chiến Mẹ gọi con ngữa Con suốt ngày. Tiếng chiến mã con hí làm con ngữa Mẹ hạnh phúc nên ngựa chiến Mẹ chỉ dậy con hí vang rộng là luyện cho bé vó phi dèo dai, đá hậu bạo dạn mẽ. Sát nhà con ngữa có Đại Bàng núi. Đại Bàng núi còn nhỏ bé nhưng sải cánh sẽ vững vàng. Mọi khi nó lạng lách vòng, cánh ko động, khẽ nghiêng bên nào là chao mặt ấy, bóng cứ loang loáng xung quanh đất. Đại Bàng núi bay tài giỏi như một tàu bay chiến dấu điêu luyện thời nay. Ngựa Trắng ao ước được bay như Đại Bàng, chú nói:

- Anh Đại Bàng ơi! có tác dụng sao để sở hữu cánh như anh ?

Đại Bàng núi cười:

- Phải đi tìm kiếm chứ, cứ quấn chặt lấy mẹ biết lúc nào mới bao gồm cánh.

Thế là ngựa chiến Trắng xin phép chị em lên đường cùng Đại Bàng. Chưa trọn ngày đường. Con ngữa Trắng thấy biết từng nào là cảnh lạ. Trời mỗi một khi một tối, sao đã lung linh trên thai trời. Con ngữa Trắng thấy thom thóp lo âu. Bỗng bao gồm tiếng "hú... ú... ú" mỗi lúc một một gần, rồi từ trong bóng buổi tối hiện ra một gã Sói xám lừng lững dữ tợn. Ngựa Trắng mếu máo gọi mẹ. Sói xám cười tàn tệ và phóng đến.

- Ôi! - tiếng Sói xám rống lên - một chiếc gì từ trên cao giáng rất mạnh tay vào giữa trán Sói xám làm cho Sói ta tá hỏa cúp đuôi chạy mất. Thì ra đúng khi Sói vồ Ngựa, Đại Bàng núi từ bên trên cao sẽ lao tới kịp thời. Con ngữa Trắng òa khóc, gọi mẹ. Đại Bàng núi dỗ dành:

- Nín đi! Anh đưa em về với mẹ!

- nhưng lại mà em không có cánh - con ngữa Trắng thút thít.

Đại Bàng cười, chỉ vào đôi chân của con ngữa Trắng:

- Cánh của em đấy chứ đâu! trường hợp phi nước đại em chạy như bay ấy chứ!

Đại Bàng núi sải cánh. Ngựa Trắng chồm lên. Bốn chân chú như bay trênkhông trung.

Loài ngựa chiến có bốn chân nhằm phi nước đại tuy nhiên chú ngựa chiến Trắng không còn biết điều ấy. Chú ta cũng chẳng được mẹ dạy dỗ đúng sở trường. Chỉ lúc xông pha sương gió nguy cấp. Ngựa chiến Trắng bắt đầu dược Đại Bàng chi cho biết khả năng siêng biệt của mình. Mẩu truyện nhắc nhở chúng em phải ghi nhận tự rèn luyện và phải biết học tập phân phát huy năng lực sẵn tất cả của mình, đừng vị được phụ huynh nuông chiều mà đo đắn tự chủ bản thân.

Văn nhắc chuyện đ6:kể lại câu chuyện “Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca” em đã học tập ở ngày tiết Tập phát âm - Tuần 6.

BÀI LÀM

Ở nước Nga Xô Viết trước, bao gồm cậu bé An-đrây-ca lên chín tuổi, sinh sống với bà bầu và ông. Ông cậu đã chín mươi sáu tuổi đề xuất rất yếu.

Vào một chiều ông trở mệt nhọc nặng, ông gọi bà mẹ An-đrây-ca: “Bố nghẹt thở lắm!...”. Mẹ An-drây-ca tức thời bảo cậu đi mua thuốc cho ông. An-đrây-ca đi ngay. Không tới hiệu thuốc, cậu chạm chán một đám ai đang chơi bóng. Các bạn rủ cậu cùng chơi. Quên bẵng câu hỏi đi tải thuốc, An-đrây-ca thả mình vào đám bạn, hăng say dẫn bóng. Đội bóng mặc dù chỉ bao gồm mấy thằng bạn nhưng chơi rất vui. đùa một lúc, bất chợt nhớ lời bà bầu dặn, An-đrây-ca vội ba chân tư cẳng đến shop mua thuốc rồi mang lại nhà.

Bước vào chống ông nằm, An-đrây-ca hoảng hốt thấy bà mẹ khóc nấc. Ông cậu đang qua đời. Chỉ vì mình mải đùa bóng, cài thuốc về chậm trễ mà ông chết cậu ân hận hận nghĩ cùng òa khóc. An-đrây-ca nói hết mọi câu hỏi cho bà mẹ nghe, mẹ cậu an ủi:

- Không, con không tồn tại lỗi. Chẳng thuốc nào cứu vớt nổi ông đâu. Ông đã không còn từ lúc nhỏ mới bước chân ra ngoài nhà.

Riêng An-đrây-ca, tình cảm ông với nỗi day hoàn thành giày xé tim cậu. Xuyên đêm đó cậu nức nở dưới nơi bắt đầu cây hãng apple do bao gồm tay ông vun trồng. Sau này, khi đang lớn, các lần nhớ ông, lòng cậu lại nhức nhói: “Giá như mình sở hữu thuốc về kịp thì ông còn sinh sống được một số năm nữa.”

Em thông cảm, chia sẻ và tôn kính nỗi đau của An-đrây-ca. An-đrây-ca là cậu bé có tấm lòng trung thực. Chuyện của An-đrây-ca cũng là 1 trong những sự cảnh thức giấc em bắt buộc làm tròn các bước được giao để tránh sự áy náy, khổ cực trước công dụng không ước ao muốn.

Văn kể chuyện đ7:Kho tàng truyện cổ Việt Nam có nhiều truyện sệt sắc. Em hãy nói một câu chuyện về một nhân đồ gia dụng cổ tích biết giúp sức bạn.

Lưu ý:

• giới hạn đề: chỉ kể câu chuyện cổ tích Việt Nam.

BÀI LÀM

(Truyện "Bán tóc đãi các bạn ”)

Thủy phổ biến trong tình bạn là một đức tính giỏi đẹp của nhỏ người. Để khuyên bọn chúng em biết sống động trong tình bạn, cô giáo kể cho cái đó em nghe mẩu chuyện "Bán tóc đãi bạn”.

Ngày xưa, có tía người học tập trò thương hiệu là Hoà, Phụng, Loan quê ở tía miền khác biệt nhưng học cùng một lớp một thầy. Bọn họ cô chung nhau một điểm là cả ba đều là nhỏ nhà nghèo khó. Họ đến lớp chơi thân với nhau và cùng hẹn mong nếu mai sau, trong những họ ai trở nên phong phú cũng không bao giờ được quên các bạn thuở hàn vi.

Thế rồi, học không thành tài nhưng bố người mỗi cá nhân mỗi ngả. Trong các đó. Hòa may mắn nhất được một thế đồ nuôi như con, không còn lòng dạy dỗ dỗ. Dựa vào đó, sau mấy năm sôi kinh nấu ăn sử, anh thi đỗ tú tài với được ngã làm quan liêu ở ghê đô. Được phong phú sung sướng, Hòa vẫn nhớ bạn xưa. Một hôm, Hòa xin nghỉ việc công để đi kiếm bạn. Hòa ko muốn các bạn biết mình làm quan bắt buộc cải trang làm cho dân thường. Lần hỏi, Hòa tìm được nhà Phụng.

Riêng Phụng, từ ngày thôi học, Phụng mang lại làm thuê cho 1 phú ông. Thấy Phụng lanh lợi, dễ dàng nhìn, bao gồm chút học vấn, phú ông gả con gái cho. Phụng cưới bà xã giàu với được quá hưởng gia sản của bố vợ sống sung túc. Mà lại Phụng là 1 người keo bẩn chẳng hy vọng mất mang đến ai đồng xu nào nên chẳng nhọc lòng gì việc thăm hỏi tặng quà bạn xưa. Hòa gặp Phụng giàu sang trong bụng cực kỳ mừng tuy vậy vẫn không cho chính mình biết bản thân đang làm quan ở tởm đô. Còn Phụng, trong trái tim chỉ sợ Hòa cho thăm mình để vay mượn nên khi nào trò chuyện Phụng cũng phần lớn than nghèo, kể khổ. Vợ Phụng hy vọng làm tiệc đãi bạn chồng. Vợ bắt cá, Phụng không cho. Vk bắt con gà thì Phụng bảo:

- giờ Dậu không được giết gà. Bạn cũ trọng tâm giao nên ăn gì chả được!

Chơi ở trong nhà Phụng được nhị ngày, Hòa tìm tới nhà Loan. Công ty Loan nghèo khó, làm nhằm nhè lỗ, vk yếu bé đau. Loan được cha mẹ để lại cho ít sào ruộng cũng đã bán chữa bệnh dịch cho con. Gặp mặt Hòa, Loan mừng cuống khôn xiết. Sau hồi hàn huyên trung ương sự với Hòa, Loan hotline vợ, bảo:

- Đây là người bạn thân nhất hồi tôi còn đi học. Shop chúng tôi hơn mười năm mới chạm mặt lại đó mình. Mình nhớ kiếm cái gì đãi chúng ta ấy nhé!

Vợ Loan vâng lời cắp rổ đi chợ. Giữa buổi chị nhóm về một rổ thức ăn nhưng đầu trùm khăn bí mật mít. Loan kéo vk vào buồng thì thầm to nhỏ. Hòa ghé góc nhìn vào và ngạc nhiên nhìn thấy làn tóc xanh bên trên đầu vk Loan không thể nữa. Hòa bèn hỏi bà xã Loan vì sao cô gái cắt tóc. Bà xã Loan đành thú thực:

-Lúc sáng không có tiền, tôi hỏi mượn người quen nhưng không người nào có. Nhân nhà hàng quán ăn tóc mong muốn mua tóc, tôi có mái tóc lâu năm nên buôn bán đi. Mười năm nay anh em không gặp nhau, lẽ làm sao ngồi uống nước suông. Anh đừng ngại, cắt tóc đi thì mọc lại, lo gì!

Hòa rất là xúc động. Anh cho chính mình biết tôi đã đỗ đạt làm quan. Rồi Hòa đề cập Loan nghe chuyện Phụng đối xử đối đãi cùng với Hòa ra sao. Nói xong, Hòa rút túi đưa cho vk Loan một chiếc trâm vàng:

- “Cái răng mẫu tóc là góc bé người”, tôi rất ân hận vì không theo thông tin được biết trước để ngăn chị đừng buôn bán tóc. Tuy vậy cũng dựa vào vậy cơ mà tôi hiểu rằng tấm thực tình của chị. Tôi xin tặng kèm chị thứ này, chị cứ phân phối đỡ nhưng mà tiêu, rồi đang kiếm phương pháp làm ăn sau.

Về lại gớm đô, Hòa sai fan mang tiền giúp sức Loan. Loan đến lớp nghề may rồi mở một tiệm may nhở trên nhà. Loan làm nạp năng lượng ngày mội phân phát đạt, còn dạy dỗ nghề cho không ít người khác nữa.

Về sau, Phụng biết Hòa làm quan to ở ghê đô, lại biết Hòa giúp Loan làm ăn uống thì tỏ ý nhớ tiếc rẻ: "Phải đưa ra ngày ấy ta tiếp bạn cho tử tế, biết đâu nhờ chúng ta lo mang lại được một chút phẩm hàm". Nạm rồi hắn vội vàng vã mang đến thăm nhì người chúng ta cũ. Mà lại cả Hòa và Loan, không một ai xem hắn là chúng ta nữa, không ai đồng ý một người các bạn “tham vàng vứt ngãi”.

Khi cô giáo kết thúc câu chuyện, cả lớp chìm trong im lặng. Chúng ta lớp em luôn luôn đoàn kết và thân ái giúp đỡ nhau trong học tập tập, vào cả thời gian vui chơi. Bọn chúng em share với nhau một cái cái tẩy, một cây bút chì dùng chung hay là 1 cái bánh bẻ đôi, bẻ ba rất thân ái, hòa đồng. Em mong muốn là sau này chúng em vẫn yêuthương giúp đỡ nhau, không người nào giống Phụng trong mẩu truyện ở trên.

2. Nhắc chuyện theo chủ đề

a. Chủ đề về lòng nhân hậu, trung thực, kiên trì, trái cảm:

Văn nói chuyện đ1: Em hãy nhắc lại câu chuyện “Một người chính trực” (TiếtTập đọc, tuần 4, trang 36, SGK tiếng Việt 4, tập l).

BÀI LÀM

Một trong những triều đại xây dựng nước Đại Việt ta thời trước hưng thịnh, cường vinh là triều Lý. Triều Lý trị bởi hai trăm mười sáu năm, là triều đại có nhiều tưởng giỏi, quan liêu thanh liêm, bao gồm trực. Vị quan lừng danh chính trực của triều Lý là ông sơn Hiến Thành.

Năm 1175, vua Lý Anh Tông mất, di chiếu đến Tô Hiến Thành phò thái tử Long Cán, khi ấy mới nhị tuổi, nhỏ bà Thái hậu bọn họ Đỗ lên ngôi. Bà Chiêu Linh Thái hậu ước ao lập bé mình là Long Xưởng lên có tác dụng vua nên cho tất cả những người đem vàng bạc bẽo đút lót vợ Tô Hiến Thành nhằm nhờ ông thay đổi di chiếu của vua. Sơn Hiến Thành nhất quyết từ chối, cử y mệnh di chiếu của Tiên hoàng, lập Long Cán làm vua. Long Cán lên ngôi vua mang hiệu là Lý Cao Tông.

Tô Hiến Thành phò tá Cao Tông được tư năm, ông lâm căn bệnh nặng. Quan tiền Tham tri chính vì sự Vũ Tán Đường ngày đêm chăm nom chu đáo, túc trực bên giường bệnh. Còn quan con gián nghị đại phu trằn Trung Tá vì chưng bận nhiều công việc không thăm bệnh dịch Tô Hiến Thành tiếp tục được.

Một hôm, Đỗ Thái hậu và vua đến thăm ông ưu tứ về câu hỏi triều chính, quốc gia, Thái hậu hỏi:

- trường hợp chẳng may ông mất thì có lẽ ai là người sẽ vậy ông?

Tô Hiến Thành đáp ngay:

- con gián nghị đại phu trần Trung Tá nỗ lực tôi được.

Thái hậu kinh ngạc hỏi:

- Vũ Tán Đường không còn lòngvì ông. Sao ông không tiến cử?

Tô Hiến Thành tâu:

Nếu Thái hậu hỏi bạn hầu hạ tốt thì thần xin cử Vũ Tán Đường, còn hỏi fan tài bố giúp nước, thần xin cử trần Trung Tá.

Tô Hiến Thành làm cho quan đầutriều, dấn trọng trách, hết lòng vị dân vày nước, trung cùng với vua, một lòng ngay lập tức thẳng, khẳng khái. Lịch sử dân tộc ghi nhận công huân to khủng của ông, dân chúng ta tôn vinh, ca ngợi ông

Văn kể chuyệnđề2:Em sẽ đưc cô giáo kể cho nghe mẩu chuyện “Mộtnhà thơ chân chính”. Em hãy nhắc lại câu chuyện ấy.

BÀI LÀM

Giữ vững vàng lòng chính trực của chính bản thân mình có khi phải cận kề tử vong nhưng cuối cùng bao giờ chân lý cũng chiến thắng. Giáo viên đã giảng cho cái đó em nghe vì vậy khi kể cho tất cả lớp nghe câu chuyện "Mộtnhà thơ chân chính”

Ngày xưa,Vương quốc Da-ghét-tan gồm một vua tàn ác, bạo ngược. Dân chúng sống dưới ách thống trị của ông rất là khổ sở, lầm than. Toàn dân vô cùng oán thù thán và căm hờn bên vua. Dân bọn chúng bèn kể tội vua và thổ lộ lòng căm ghét của mình bởi một bài hát. Bài xích hát ấy truyền miệng trong nhân dân và lan xa mọi nước.

Khi bài xích hát lọt được vào tai vua,nhà vua tức giận với hạ lệnh bắt giam người sáng tác bài hát. Tuy thế quan quân của vua không kiếm ra được người sáng tác của bài hát ấy. Nắm là nhà vua hạ lệnh tống giam tất các bạn thơ và nghệ sĩ hát rong. Tất cả những người bị tóm gọn được gửi vào cung. Bên vua truyền bảo mỗi cá nhân phải hát mang lại vua nghe một bài hát vì mình sáng sủa tác. Tất cả các bên thơ với nghệ sĩ phần lớn hát lời ca tụng nhà vua. Nhưng trong các số ấy có tía nhà thơ yên ổn lặng. Vua ra lệnh thả tất cả, còn tía nhà thơ cơ thì tống giam vào ngục tối.

Ba mon sau,vua đến giải họ mang đến và truyền:

- tiếng thì những ngươi hãy hát mang đến trẫm nghe.

Một trong tía người đựng tiếng hát ca tụng nhà vua. Công ty thơ được thả ngay. Hai đơn vị thơ còn sót lại bị dẫn cho dàn hỏa thiêu. Nhà vua đến hai bên thơ hát lần cuối cùng. Một fan cất tiếng hát ca tụng vua. Người này được nhà vua thả ngay. Người còn sót lại vẫn nhất mực im lặng. Công ty vua khó tính thét lên:

- Trói hắn lại! Nổi lửa lên!

Khi lửa ban đầu cháy, đơn vị thơ cất cao giọng, hát bài hát vạch nai lưng tội ác trong phòng vua. Đó chính là bài hát căm hận vua vẫn lan truyền cả nước. Ngọn lửa ngày dần cháy dữ dội, cả hoàng cung rung động vì lời hát căm hờn bất khuất của công ty thơ.

Bất ngờ, công ty vua thét lớn:

- Dập tắt bếp mau! tháo trói cho ông ta! Trẫm quan trọng để mất đơn vị thơ chân chính độc độc nhất vô nhị của tổ quốc này.

Cuối cùng, công ty vua cũng hiểu lòng gan dạ là đức tính được kính trọng. Để giữ giàng hiền tài mang đến đất nước, đơn vị vua yêu cầu công thừa nhận tội ác của mình. Tuy bạo ngược nhưng Quốc vương Đa-ghét-tan đang biết hành vi đúng lúc.

Văn kể chuyện đề 3: Em hãy nhắc một mẩu chuyện đã phát âm hoặc nghe thầy giáo kểvề tính trung thực, thiệt thà

BÀI LÀM

Ngày xưa, ở nước nhà Khơ-me, tất cả một ông vua tuổi đã tăng cao mà chưa có người nối ngôi. đơn vị vua hy vọng tìm người tài năng để truyền ngôi báu. Vua chỉ định phát cho từng người dân một thúng thóc giống cùng giao hứa hẹn ai thu hoạch được rất nhiều thóc nhất sẽ tiến hành truyền ngôi báu, ai không có thóc nộp sẽ ảnh hưởng trừng phạt.

Có một chú nhỏ bé mồ côi tên Chôm dìm thóc, ra sức chăm lo nhưng thóc ko nảy mầm. Đến vụ thu hoạch, dân bọn chúng ai nấy đều có thóc mang đến kinh thành nộp mang lại vua. Riêng biệt cậu bé nhỏ Chôm lo lắng, quỳ trước vua, tâu lên:

- Tâu bệ hạ! nhỏ không làm thế nào cho thóc nảy mầm được.

Mọi bạn lặng đi bởi vì lời thú tội của Chôm. Nhà vua đỡ Chôm đứng dậy, ngài hỏi mọi người có ai để bị tiêu diệt thóc kiểu như không, không có bất kì ai trả lời. Bấy giờ nhà vua mới ôn tồn nói:

- Thóc giống phát đến mọi fan là thóc giống đã có được luộc kĩ rồi. Tất nhiên, thóc ấy không thể nào mọc được. Hầu hết xe thóc đầy ắp kia đâu chỉ thu được trường đoản cú thóc như là của ta.

Rồi vua dõng dạc phán:

- trung thực là đức tính quý độc nhất vô nhị của bé người. Chú bé xíu trung thực và quả cảm này xứng đáng được ta truyền ngôi cho.

Chôm được đức vua truyền ngôi mang đến và phát triển thành một ông vua nhân hậu minh.

Điều đáng để em suy nghĩ là Chôm mồ côi, chú bé xíu ấy tự bản thân cư xử những việc. Chú giữ lại lòng trung thực tuy nhiên biết lệnh vua vô cùng nghiêm: không tồn tại thóc nộp sẽ bị trừng phạt. Em đang noi gương Chôm cùng rèn luyện cho bạn đức tính thiệt thà cừ khôi này.

Văn nói chuyện đề 4: Em hãy nhắc một mẩu chuyện về một người cương trực,thẳng thắng mà em biết (học vào chương trình, đọcsách báo, nghe thầy gia sư kể hoặc em biết qua cuộc đời, sự nghiệp của danh nhân).

Hướng dẫn, gợi ý:

- chương trình học có bài bác tập hiểu viết về quan tiền thanh liêm gan dạ Tô Hiến Thành (bài “Một bạn chính trực”, tuần 4).

- Chuyện đề cập về danh nhân lịch sử dân tộc Việt phái nam có:

+ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm + Thầy giáo đường chu văn an + quan liêu Nhập nội hành khiển phố nguyễn trãi + Hưng Đạo Vương è cổ Quốc Tuấn.

(Các em có thể tìm gọi truyện ở thắng lợi "Danh nhân lịch sử dân tộc Việt nam ” - NXB Giáo dục)

BÀI LÀM 1

(Chuyện nhắc về giáo viên Chu Văn An)

Khi giảng cho cái đó em nghe về câu hỏi học hành thi cử của nước ta ngày xưa, cô giáo cho cái đó em biết ngôi trường Đại học thời đó có tên là Quốc Tử Giám. Cô kể cho chúng em nghe về một người thầy giáo khét tiếng vang dội, đã từng giữ chức Tu nghiệp Quốc Tử Giám, danh tiếng cương trực chiến thắng thắng: ông Chu Văn An.

Ông phố chu văn an quê ở làng Quang, xã Văn, xóm Quang Liệt, huyện Thanh Đàm (Thanh Trì, Hà nội), ông là bạn thầy khét tiếng dạy giỏi, khôn xiết hiểu tính tình và kĩ năng của học trò mình. Ông xuất sắc đến nút tục truyền: Thủy thần thường Cung Hoàng cũng mang đến theo học với theo lời thầy dạy vẫn hy sinh cuộc đời để cứu vớt dân khỏi nạn hạn hán.

Biết phố chu văn an là thầy giáo có tài hơn người, vua nai lưng Minh Tông đến mời vào triều để dạy dỗ Thái tự học và giữ chức Tu nghiệp Quốc Tử Giám, ông làm quan ở kinh đô, thấy được triều đình suy thoái, gian thần phinh nịnh, thao túng triều chính, ông dưng sớ xin chém bảy nịnh thần tuy nhiên vua ko nghe. Ông xin từ quan tiền về núi Phượng Hoàng dạy dỗ học, có tác dụng thuốc cứu vớt dân, không màng danh lợi. Số đông tiền của vàng tệ bạc bổng lộc vua ban ông đa số từ chối.

Học trò của ông có không ít vị làm cho quan to lớn trong triều. Trong số đó, nổi bật là ông Lê Quát và Phạm Sư Mạnh. Hai ông là vị quan lại đầu triều dịp ấy. Có câu chuyện kể rằng: vào một ngày đầu xuân, nhì vị quan to là Lê Quát với Phạm Sư Mạnh trở về viếng thăm thầy. Nhị ông quạt lửa đun nước trộn lẫn trà hầu thầy như thời còn đi học. đường chu văn an sửa soạn xống áo chỉnh tề chuẩn bị đi đâu đónhưng chẳng nói gì. Những học trò nhỏ cũng mang đến thăm thầy cùng chúc tết thầy. đường chu văn an dẫn tất cả các học trò mang lại thăm bản thân buổi sáng đầu năm mới ấy cho một ngôi nhà nhỏ dại ở làng mặt để thăm một fan cao tuổi, tín đồ ấy đã và đang già lắm rồi. Vào đến thềm nhà, chu văn an lạy bạn cao tuổi đó siêu cung kính:

- bé lạy thầy ạ. Bé xin kính thăm thầy cùng cả học trò của nhỏ cũng xin được lạy thầy ạ!

Người thầy của chu văn an lúc đó đã sưởi nắng sinh sống hiên nhà, đựng tiếng:

- Anh An đấy à. Anh còn có cả học trò cho thăm thầy nữa.

Chu Văn An và học trò mình cùng lạy người lớn tuổi râu tóc bội bạc phơ như ông tiên và dâng nắm trà, bánh - xoàn học trò mang đến biếu ông, ông bảo học tập trò mang theo mang đến kính biếu tín đồ thầy giáo dạy vỡ lòng của ông. Cơ hội ấy, hai vị quan tiền to và đám học tập trò nhỏ dại mới hiểu rằng tấm lòng tôn sư trọng đạo của bạn thầy giáo dạy mình.

Ông phố chu văn an là người cương trực dám dưng sớ chém bảy nịnh thần. Ông ko màng phú quý, vẻ vang mà còn ra sức có tác dụng thuốc cứu vớt dân, dạy fan biết chữ, biết đạo. Sử sách tôn ông là “Bậc chí tôn trong đạo làm thầy, khí phách hùng dũng đến kẻ nịnh thần cần sợ”.

BÀI LÀM 2

(Chuyện kể về Hưng dạo Vương nai lưng Quốc Tuấn)

Nước vn ta anh hùng hào kiệt đời nào thì cũng có. Chuyện kể về các bậc hero được tôn thánh tất cả rất nhiều, trong số ấy câu chuyện về Hưng Đạo Đại Vương è cổ Quốc Tuấn có tác dụng em xúc cồn nhất. Em xin đề cập một chuyện biểu đạt lòng tận trung cùng với vua, chí tâm với dân với nước, một dạ thẳng ngay của Quốc tướng trần Hưng Đạo.

Khi đơn vị Trần thành lập, bạn giữ ngôi vua là è Cảnh (tức trằn Thái Tông). đích thực tính về ngôi sản phẩm trong họ thì anh cả là trần Liễu chứ không phải là è Cảnh. Trằn Liễu không được sống ngôi vua. Vị Trần Cảnh và Chiêu Thánh Công chúa không có con đề nghị Thái sư è Thủ Độ ép nai lưng Thái Tông phải khởi tạo Thuận Thiên Công chúa lúc ấy là vk Trần Liễu, đang có thai cha tháng lên làm hoàng hậu. Nai lưng Liễu - thân phụ của trần Quốc Tuấn uất ức, bạo căn bệnh mà qua đời. Trước khi mất, trần Liễu cầm tay Trần Quốc Tuấn nói rằng:

- con không vì cha mà đem lại trần giới thì phụ thân chết ko nhắm mắt dược!

Trần Hưng Đạo thương thân phụ nhưng không cho điều ấy là lẽ phải.

Đầu năm 1285 quân Nguyên Mông ồ ạt lịch sự xâm lược nước ta, nạm giặc siêu mạnh. Trần Hưng Đạo ra lệnh rút quân và sơ tán dân chúng thoát ra khỏi kinh thành, dùng chiến lược “vườn không công ty trống” để đón giặc. Triều đình sơ tán về Thiên trường (Nam Định). Nai lưng Thánh Tông lo ngại, ướm hỏi ông bắt buộc hàng giặc giỏi không. Ông khăng khái trả lời:

- chúa thượng chém đầu thần rồi hãy ra hàng.

Nói rồi ông sử dụng thuyền nhẹ, cùng một số vệ sĩ lập mưu lừa giặc. Bấy tiếng trên thuyền chỉ tất cả ông cùng hai vua (Trần Thánh Tông với Trần Nhân Tông). Suy nghĩ về mối hiềm khích giữa thân phụ và chú, ông chỉ dám cầm tay một mẫu gậy gỗ, đầu bịt sắt nhọn để bảo vệ hai vua tuy nhiên có bạn nhòm ngó, ông túa phần sắt nhọn, bỏ xuống sông.

Triều đình sơ tán an toàn. Giặc mang lại ở vào thành. Chúng thấy làng mạc nào cũng hoang vắng không có quân dân, rước làm hoang mang lo sợ. Mùa mưa đến, giặc không chịu nổi phong thổ Việt Nam, sinh nhức bệnh, cố kỉnh giặc suy yếu. Ông hạ lệnh tổng phản nghịch công. Sau một tháng chiến đấu ác liệt với các trận Hàm Tử, Chương Dương Vạn Kiếp, quần chúng ta đã đánh rã quân xâm lược.

Trần Hưng Đạo không chỉ là là một nhà quân sự chiến lược thiên tài mà hơn nữa là người có đạo đức vào sáng, tính tình cương trực, hiền đức ông không bởi lời trối trăng của thân phụ mà phản bội lại triều đình và quyền hạn dân tộc.

Tháng chín năm 1300, è Hưng Đạo mất. Vua truy tặng ông chức Thái sư thượng phụ Quốc công, tước đoạt Nhân Võ Hưng Đạo Đại Vương. Nhân dân lập thường thờ ông, tôn ông là Đức Thánh Trần.

Em hiểu truyện tưởng như nhận thấy Đức Thánh è oai phong lẫm liệt và các chiến công hiển hách của dân tộc. Em xúc rượu cồn và cảm nhận sâu sắc đức tính tận tụy bởi vì vua, tận hiếu cùng với dân, với nước của ông. Em từ bỏ hào bản thân là tín đồ Việt, niềm hạnh phúc khi giang san em bao gồm danh tướng như ông è Hưng Đạo.

Văn nói chuyện đề 5: Em hãy nói một câu chuyện về tấm lòng hiền đức (truyện cổ tích, chuyện người thật câu hỏi thật, chuyện lịch sử) mà em đã nghe, học, đọc sách báo hoặc nghe thầy (cô) giáo kể.

Hướng dẫn lựa chọn chuyện kể:

- "Sự tích hồ ba Bể” (xem bài ở ngày tiết 1/ tuần 8).

- "Người ăn xin” (xem bài bác ở tiết 1/ tuần 2).

- "Nàng tiên Ốc” (xem bài ở ngày tiết 2/ tuần 2).

- "Dế Mèn bênh vực kẻ yếu" (xem bài văn mẫu, đề số 3, mục 1 của các bài văn mẫu).

BÀI LÀM

(Chuyện đề cập về bác Hồ)

Sau giờ học luyện từ và câu bài bác “Mở rộng từ ngữ về nhà đề hiền từ - đoàn kết”, thầy giáo em hỏi cả lớp: “Các em tất cả biết ai tất cả tấm lòng nhân hậu bao trùm cả nước ta và cả thế giới không?”. Cả lớp rầm rì trao đổi. Cô giáoem cười, cô gửi bàn tay trân trọng, trìu thích về phía hình ảnh Bác Hồ: “Bác hồ muôn vàn nâng niu của bọn họ đó, cô đã kể cho các em nghe mẩu truyện có tựa đề: “Ông Ké””,

Hơn 1 năm xa Tổ quốc, trải qua gần bố chục nhà tù của Tưởng Giới Thạch ngay sát khắp Quảng Tây, chưng Hồ trở về Pác Bó thời điểm cuối năm 1944. Ở đây, để tránh tai đôi mắt giặc. Chưng Hồ quần áo chàm như người dân tộc bản địa vùng Cao Bắc Lạng. Nhân dân tại đây gọi tín đồ là Ông Ké. Quan sát thấy bài toán giữ gìn dọn dẹp vệ sinh nước nạp năng lượng và chỗ ở chưa được dân chúng chú ý, chưng bảo những cháu xếp hàng đi về phía khe nước. Bạn tự tay cởi vứt quần áo cho các cháu bé, lần lượt tắm rửa, kì cọ mang lại từng cháu. Chúng vừa tắm, vừa chơi bắn toàn nước vào tín đồ Bác. Trong số đàn trẻ được bác bỏ tắm mang lại hôm kia có bé Thân bị chốc đầu, tóc bám bết. Tắm rửa gội xong, Bác còn giúp thuốc dịt cho. Dung dịch xót, nhỏ nhắn Thân kêu, bác bỏ dỗ dành riêng ngọt ngào:

- ko sao, chỉ một lát là hết xót thôi con cháu à.

Rồi chưng nói với đám bạn trẻ đứng quanh dó:

- những cô, các chú vợ chồng trẻ buộc phải giữ gìn quanh năm sạch sẽ cho con cái. Bệnh dịch ghẻ lây nhanh lắm đấy. Thật khổ cho những cháu tôi.

Mọi người im lặng, cảm động. Bác bỏ thấy mấy cháu mặc xống áo bẩn và rách, bác không vui. Bác dặn mọi người phải lấy quần áo sạch thay cho các cháu, chổ nào rách thì khâu vá, may lại.

Bác hồ bận trăm công nghìn việc cho sự nghiệp giải phóng dân tộc bản địa ra khỏi cơ chế xiềng xích của thực dân nhưng vẫn dành thời hạn tắm rửa cho những cháu em nhỏ nghèo khô dân tộc vùng núi Pác Bó. Tình cảm của bác bỏ mênh mông, tấm lòng hiền đức của bác thể hiện tại trong việc tắm rửa, xức thuốc đến trẻ. Bác không thích thấy đồng bào của bác bỏ sống thiếu hụt thốn, nhức đớn.

Bác Hồ nay đã đi xa, tuy thế em thấy bác bỏ thật gần gũi. Mỗi lần vào lớp học, ngước chú ý chân dung nhân hậu của Bác, lưu giữ chuyện “Ông Ké” em lại bồi hồi xúc động. Em tự hứa vẫn học tập, tập luyện theo lời bác bỏ dạy để chưng vui lòng.

Văn nói chuyện đề 6:Hãy kể một mẩu chuyện em đã làm được nghe hoặc đượcđọc về một người có nghị lực.

BÀI LÀM

(Kể chuyện "Bàn chân kì diệu”)

Ngày nay, người nào cũng biết cô giáo Nguyễn Ngọc ký kết là bạn viết bằng chân chứ không viết bằng tay thủ công vì thầy bị liệt hai tay từ bỏ bé. Để biến đổi thầy giáo ký kết ngày nay, cậu nhỏ xíu Nguyễn Ngọc cam kết đã trải qua khổ cực như cụ nào, em xin kể lại câu chuyện đánh dấu quá trình rèn luyện đau khổ đó: chuyện “Bàn chân kì diệu”.

Ký bị liệt hai tay từ nhỏ. Từng ngày thấy các bạn đi học, ký thèm lắm. Ký mong muốn được cho trường như các bạn thông thường khác. Ký đi học cô giáo cương cứng xin được vào học. Cô giáo gắng tay ký kết - hai cánh tay mềm nhũn, buông thõng, bất động, thầy giáo lắc đầu, yên ủi Ký:

- khó khăn lắm em ạ. Em hãy về nhà ngóng thêm không nhiều nữa coi sao đã!

Cô loáng thấy đôi mắt Ký ngấn nước. Ký quay fan đi, chạy về nhà. Cậu vừa chạy, vừa khóc. Mấy hôm sau, cô giáo Cương tìm tới nhà Ký. Cô rất ngạc nhiên và xúc động khi thấy ký đang ngồi thân sân hí hoáy tập viết, cậu kẹp một mẩu gạch men vào ngón chân cùng vẽ xuống đất đa số nét chữ ngoằn ngoèo. Cô giáo hỏi thăm sức mạnh của cam kết rồi đến em mấy viên phấn.

Rồi giáo viên Cương nhận cam kết vào học. Cô giáo dọn một chỗ ở góc lớp, trải chiếu cho ký ngồi tập viết. Ký kẹp cây viết vào ngón chân rồi tập viết vào trang giấy. New đầu, ký kết không tinh chỉnh cây bút được. Cẳng chân cậu giẫm lên trang giấy, cựa quậy một chút là giấy nhàu nát, mực lem luốc trang giấy. Mấy ngón chân ký mỏi nhừ. Cô thay bút chì mang lại Ký, cậu lại kiên trì tập viết. Duy trì cây cây bút viết bởi chân mang lại thăng bởi đã khó, gửi cây bút viết thành đường nét chữ còn nặng nề hơn. Cho dù vậy, ký kết vẫn nỗ lực viết. Bỗng cậu nằm ngửa lưng ra, giơ chân lên xuýt xoa nhăn nhó. Cô giáo và mấy chúng ta chạy tới, thì ra cẳng bàn chân Ký bị chuột rút, teo quắp, không doạng ra được. Chứng “chuột rút” làm ký rất đau, có những lúc tái cả người. Cậu sờn lòng định thôi học dẫu vậy nhờ cô giáo Cương an ủi, rượu cồn viên, Ký kiên nhẫn tập dần dần từng tí một. Các bạn cũng an ủi, giúp Ký đều việc nhỏ dại như xoa chân, giữ lại giấy... Tình thương yêu của gia sư và chúng ta tiếp thêm sức mạnh cho Ký, cam kết lại kẹp cây viết vào ngón chân, hì hục tập viết. Ký kiên nhẫn viết từng chút một dù sức khỏe yếu ót, dù cậu nhức luôn, dù nắng tốt mưa, cậu đều đi học rất chuyên cần. Rèn luyện kiên trì, cam kết đã thành công, không còn lớp một, cam kết đã xua kịp những bạn. Chữ Ký ngày 1 đều hơn, đẹp nhất hơn, gồm lần cậu được điểm tám môn tập viết. Rồi ký thi vào Đại học, biến hóa sinh viên trường Đại học Tổng hợp.

Nguyễn Ngọc ký kết là tấm gương sáng sủa về ý chí vượt khó. Ký đã hai lần được chưng Hồ gửi tặng ngay huy hiệu của Người.

Là người bình thường, tiếp thu kiến thức trong điều kiện thông thường đôi lúc cũng trở ngại cho đầy đủ ai nhát ý thức hoặc không thực sự núm gắng. Nguyễn Ngọc ký là người đầy nghị lực, là tấm gương sáng sủa cho học viên chúng em noi theo.

BÀI LÀM 2

(Kể chuyện “Vua tàu thủy Bạch Thái Bưởi”)

Hầu hết những doanh nhân giàu có trên quả đât đều bảo rằng thành công của mình đều bắt đều xuất phát từ một cơ hội, một chút may mắn và tương đối nhiều nghị lực. “Vua tàu thủy” Bạch Thái bòng cũng đã bắt đầu như thế.

Bưởi xuất thân nghèo khổ. Ông mồ côi thân phụ từ bé, đề nghị theo mẹ bán hàng rong. May mắn, nhờ khôi ngô và tư chất thông minh, ông được bên họ Bạch nhận làm nhỏ nuôi cùng cho ăn uống học.

Năm nhị mươi mốt tuổi, Bạch Thái bưởi làm thư ký cho một hãng sản xuất buôn. Một thời gian sau, ông sale độc lập. Ông kinh doanh đủ những ngành: lâm thổ sản (gỗ), nông sản (ngô), rồi mở hiệu vậy đồ, lập đơn vị in, khai thác mỏ... Ông trải qua nhiều gian khổ thất bại, có lúc phá sản tuy thế không chán nản chí.

Nhận thấy việc vận ship hàng hoá và chuyển vận của tín đồ dân đa phần bằng đường thủy vì nước ta sông ngòi nhiều, bờ biển cả dài với rộng, ông ra quyết định mở công ty vận tải đường thủy. Thời bấy giờ, việc kinh doanh ngành này tập trung trong tay các chủ tàu giàu sang người Hoa. Để có tương đối nhiều khách hàng và khuếch trương tăm tiếng hãng tàu vì chưng mình thành lập, ông cho người đến những bến tàu diễn thuyết. Trên mỗi chiếc tàu giao hàng khách của ông, ông dán biểu ngữ: “Người ta thì đi tàu ta” và mang lại treo một cái ống để khách nào đồng tình với ông thì sung sướng bỏ ống tiếp sức mang lại chủ tàu. Khách hàng đi tàu ủng hộ ông hết sức nhiều, khách từng ngày một đông. Nhiều chủ tàu tín đồ Hoa, người Pháp phải bán lại tàu mang đến ông. Để đảm bảo an toàn cho tàu với khách, ông tải xưởng thay thế sửa chữa tàu, mướn kĩ sư xuất sắc trông nom. Doanh nghiệp đường thủy của ông ngày một thịnh vượng, con số tàu lên tới mức ba mươi cái tàu lớn bé dại đều mang những cái tên theo lịch sử vẻ vang Việt nam giới như; Hồng Bàng, Lạc Long, Trưng Trắc, Trưng Nhị...

Trong vòng mười năm, Bạch Thái Bưởi biến hóa “một bậc anh hùng kinh tế”, được mọi bạn vị nể, review cao.

Ông Bạch Thái Bưởi có rất nhiều nghị lực vượt khó khăn khăn. Ông là một trong doanh nhân yêu thương nước, là người mở đầu cho ngành đường thủy việt nam ngày càng mở rộng. Em rất cảm phục nghị lực của ông, mến mộ và nguyện noi gương ông học tập tập xuất sắc để trở thành người kinh doanh xuất sắc sau này.

Xem thêm: U23 Việt Nam Vs Qatar, U23 Việt Nam Vào Chung Kết Châu Á, Full Hiệp 1

BÀI LÀM 3

(Chuyện đề cập về nghị lực khác người của nhạc sĩ Bết-tô-ven)

Nhạc sĩ hào kiệt Lút-vít-van Bết-tô-ven là một người gồm nghị lực phi thường. Cuộc sống ông từ thời điểm sinh ra, sống, học tập tập, sáng tác nhạc là chuỗi ngày dài luôn chiến đấu cùng với mọi hoàn cảnh khó khăn, dịch tật. Câu chuyện em kể dưới đây minh triệu chứng cho đánh giá và nhận định đó.

Bết-tô-ven sinh vào năm 1770, trên Bon, nước Đức, trong một gia đình có truyền thống lâu đời âm nhạc. Từ tứ tuổi, Bết-tô-ven đã được học tập, rèn luyện các loại bầy piano và violon. Quá trình học tập, ở của ông siêu vất vả. Vì gia đình của ông nghèo, ông phải bỏ học từ mười tuổi. Kỹ năng và kiến thức ông dành được đều bởi vì ông từ bỏ học. Năm mười bảy tuổi, ông cho Viên và theo học tập nhạc sĩ Bach, cũng năm này, người bà bầu thân yêu của ông qua đời. Chịu đựng tang bà bầu xong,ông quay trở lại Viên và tiếp tục học nhạc. Năm nhị mươi hai tuổi, Bết-tô-ven sẽ thu hút được sự chăm chú của mọi bạn bằng sự thể hiện độc đáo những bốn tưởng âm thanh và phong thái biếu diễn. Tưởng rằng khả năng nở rộ thì cuộc đời của ông sẽ tươi sáng hơn. Tuy thế không, năm nhị mươi sáu tuổi, ông bị điếc tai nặng. Bệnh của ông không có chức năng chữa khỏi. Bị điếc nghĩa là không nghe được giờ nhạc nữa